Điên Rồi Đi? Ta Vừa Tiên Thiên Hắn Thì Tiên Đế! (Dịch)

Chương 46: Không thể nào, tuyệt đối không thể!

Lúc này, một người khác khẽ nói: “Chẳng lẽ các ngươi quên rồi sao? Tứ Hải đấu giá hành xuất hiện một kẻ tàn nhẫn, liên tiếp chém giết ba vị tông sư. Nghe nói cũng là một thiếu niên.” “Sao có thể trùng hợp như vậy được?” Người vừa phủ nhận vẫn cứng miệng. Thế nhưng ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một luồng đao quang chói lọi cực kỳ bùng nổ từ trong tay của bóng người áo trắng kia. Nơi đao quang đi qua, hư không vặn vẹo. Ầm! Ánh đao tựa như có thể chém đứt tất cả mọi thứ trên thế gian này, hung hăng chém xuống Sở Giang. Sở Giang cuồn cuộn, lập tức sóng bắn tung tóe, chia thành hai nửa. Sở Giang rộng chừng mấy chục mét, vậy mà bị bóng người áo trắng kia chém đứt thành hai đoạn! Một đao đoạn giang! Chuyện này thật sự là nhân lực có thể làm được sao? Trong nháy mắt, tất cả mọi người im phăng phắc, trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy không thể tin nổi. Cho dù bóng người áo trắng kia biến mất không thấy đâu nữa, nước sông cao cao dâng lên bình ổn trở lại, nhưng thật lâu sau đó, đám người vẫn chưa lấy lại tinh thần. ... Đêm khuya, Chu gia. Cho dù đã canh ba, Chu gia vẫn đèn đuốc sáng trưng. Với tư cách là hào tộc đứng đầu Tam Hà thành, Chu gia luôn xa hoa như vậy, bách tính ở khu vực này cũng đã sớm quen thuộc. Nhưng cẩn thận sẽ phát hiện, đèn đuốc sáng trưng đêm nay lại bao phủ một loại bầu không khí căng thẳng đè nén. Liên tưởng đến lời nói của kẻ tàn nhẫn ở Tứ Hải đấu giá hành ban ngày lưu lại, không ít người nhìn về phía Chu phủ, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa. Thì ra Chu gia cũng có ngày hôm nay! Đại sảnh nghị sự Chu gia, gia chủ Chu Minh cùng với các đại tộc lão tụ họp một đường. Ánh nến lay động chiếu rọi trên mặt Chu Minh và những người khác, từng người một tiều tụy khô cằn, tựa như chỉ trong một đêm đã già đi chừng mười tuổi. Từng người một cau mày ngồi đó, bàn bạc đối sách, trong lòng lại vô cùng tuyệt vọng. Lúc Chu Vô Đạo tham gia hội đấu giá ban ngày, đã mang theo phần lớn ngân lượng của Chu gia đi rồi. Hiện tại, ngân lượng còn lại của Chu gia, còn chưa tới ba vạn lượng. Căn bản không có cách nào gom đủ năm mươi vạn lượng ngân phiếu trong vòng ba ngày. Hơn nữa hiện tại, theo tin tức Chu Vô Đạo, cây kim chỉ nam này đã chết, những kẻ thù ngày trước giấu đi răng nanh toàn bộ đều nhảy ra, Chu gia vốn muốn mượn tiền vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại gặp phải sự phong tỏa của những kẻ thù đó, đâu đâu cũng gặp trắc trở. Hiện tại, biện pháp duy nhất có thể gom đủ ngân lượng chính là bán đi các sản nghiệp của gia tộc. Thế nhưng làm như vậy, không nghi ngờ gì là đang cắt thịt của Chu gia. Gia chủ Chu Minh triệu tập các tộc lão tới đây đã được mấy giờ, cũng không có người nào nguyện ý lấy sản nghiệp dưới trướng mình ra, để gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu Chu gia không gom đủ năm mươi vạn lượng ngân phiếu, ba ngày sau khi tên hung nhân kia thực sự tới tận cửa, phải làm sao ứng đối đây? Một đám tộc lão lại thương nghị thật lâu, cuối cùng bàn bạc ra một phương án khiến Chu Minh tức giận đến hộc máu. “Gia chủ, hay là chúng ta phân gia đi! Dù sao lão tổ cũng chết rồi, Chu gia hiện tại căn bản không có tông sư tọa trấn. Cho dù giao nộp năm mươi vạn lượng ngân phiếu, những kẻ thù khác cũng sẽ không bỏ qua cho Chu gia. Không bằng phân gia sản, mỗi người một ngả. Sau này nhánh nào có thể sống sót, thì cứ phó mặc cho số phận đi!” Nghe xong, sắc mặt Chu Minh đen kịt. Mặc dù lão tổ đã chết, nhưng hắn vẫn còn ở đây! Đám người này lại dám nghĩ đến chuyện phân gia? “Không thể nào, tuyệt đối không thể!” Chu Minh vỗ bàn, dứt khoát cự tuyệt. Phân gia, vậy hắn Chu Minh còn có thể làm gia chủ sao? Còn có quyền lực lớn như hiện tại sao? “Vậy ngươi nói còn biện pháp nào, chẳng lẽ thực sự phải bán sản nghiệp gia tộc? Phải biết rằng, hiện tại trong Tam Hà thành có không ít lang sói đang nhìn chằm chằm vào Chu gia chúng ta. Chỉ cần có tiếng gió bán sản nghiệp gia tộc truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người đem Chu gia chúng ta gõ xương hút tủy, ăn sạch sẽ!” Nghe vậy, mọi người lại rơi vào trầm mặc, thật lâu không nói. Hiện tại sao lại có cảm giác đi về phía bên trái là địa ngục, đi về phía bên phải cũng là địa ngục? Chẳng lẽ không có đường sống nào sao? “Các ngươi có cần giúp đỡ không?” Một giọng nói lạnh lẽo, đột nhiên vang lên. Sau đó, một nam tử trung niên mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, lại từ trên xà nhà nhảy xuống. Chu Minh và một đám tộc lão đều sợ hãi thất sắc, trên sân có không ít cao thủ Tiên Thiên, vậy mà lâu như vậy cũng không có một ai phát hiện ra tung tích của người này. Đây là lão Lục ở đâu tới? “Ngươi là người phương nào? Lại dám tự ý lẻn vào nơi quan trọng của Chu gia ta?” Chu Minh tức giận không thể kiềm chế được, chỉ vào nam tử trung niên lớn tiếng quát hỏi. Đồng thời, một đội hộ vệ từ bên ngoài xông vào, vây chặt nam tử lạnh lùng mặc áo đen ở giữa. “Tất cả lui xuống!” Đại tộc lão có tư cách cao nhất, đột nhiên đứng lên ngăn cản hộ vệ, sau đó nhìn về phía nam tử trung niên, giọng nói run rẩy hỏi: “Chẳng lẽ các hạ là thần bổ Lục Phiến Môn, Lãnh Vô Tình Lãnh đại nhân?” “Không ngờ ngươi lại nhận ra ta.” Nam tử trung niên mặt lạnh hơi kinh ngạc. “Mười năm trước ta ở Giang Châu, từng có vinh hạnh được gặp thần bổ đại nhân bắt giữ một tên tội phạm cấp tông sư.” Đại tộc lão kích động nói. Những người khác trên sân nghe vậy, lập tức hít sâu một ngụm khí lạnh. Lãnh thần bổ! Không ngờ người này lại là Lãnh thần bổ của Triệu Quốc Lục Phiến Môn! Triệu Quốc Lục Phiến Môn chỉ có bốn vị thần bổ. Mỗi người đều là cường giả hàng đầu trong cấp bậc tông sư, hơn nữa mỗi người đều có tuyệt kỹ riêng. Vị Lãnh Vô Tình này chính là thần bổ xếp hạng thứ tư trong bốn đại thần bổ. Mặc dù xếp hạng thấp nhất, nhưng lại là người tàn nhẫn nhất, vô tình nhất, làm việc không từ thủ đoạn trong bốn đại thần bổ. Mặc dù Chu Minh chưa từng gặp qua ông ta, nhưng cũng đã nghe danh từ lâu. Sau khi biết được lai lịch của người này, Chu Minh lập tức thay đổi sắc mặt, trước là đuổi hộ vệ đi, sau đó quỳ xuống trước mặt Lãnh Vô Tình. “Cầu xin thần bổ cứu Chu gia chúng ta!” Dù sao với thực lực của Lãnh Vô Tình, cho dù lão tổ Chu Vô Đạo của Chu gia sống lại cũng không đánh lại được, hắn quỳ xuống cũng không mất mặt. “Được rồi, đứng lên đi.” Lãnh Vô Tình phất phất tay. Chu Minh đứng dậy, cung kính đứng một bên. Lãnh Vô Tình dùng ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi quét qua tất cả mọi người trong đại sảnh nghị sự, lạnh lùng nói: “Lần này ta tới đây có hai chuyện, một là trợ giúp Chu gia các ngươi thoát khỏi khốn cảnh.” Nghe vậy, trên mặt đám người Chu gia lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Không nói đến triều đình phía sau Lãnh Vô Tình, chỉ nói đến thực lực mạnh mẽ của Lãnh Vô Tình, đám người đã cho rằng Chu gia chắc chắn vượt qua được cửa ải khó khăn này rồi. “Hai là giải quyết thiếu niên áo trắng đã giết chết lão tổ Chu gia các ngươi.” Nghe vậy, đám người nghi ngờ không thôi, đại tộc lão cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ triều đình muốn ra tay với người này?” Lãnh Vô Tình lạnh lùng nói: “Đương nhiên! Hai ngày trước, người này công khai đánh đập Triệu Thứ Sử, quan viên tam phẩm của triều đình, hôm nay lại huyết tẩy Tứ Hải đấu giá hành, phạm phải tội ác chồng chất. Hành động của người này, căn bản không coi pháp luật của triều đình vào đâu. Triệu Quốc ta, không cho phép có loại cuồng đồ không coi ai ra gì này tồn tại!” Nghe vậy, đám người mừng rỡ như điên. Một khi triều đình muốn ra tay với người này, vậy thì Chu gia đương nhiên có thể cao gối mà ngủ rồi. Lúc này, Chu Minh chắp tay hỏi: “Lãnh thần bổ, trước đây người này không có tiếng tăm gì ở Triệu Quốc, hiện tại lại đột nhiên nhảy ra, không biết lai lịch như thế nào?” Trên mặt Lãnh Vô Tình hiện lên một tia kỳ lạ: “Lai lịch của người này rất kỳ lạ, hắn vốn là lưu dân ăn mày, sau được một vị tiêu đầu ở Ngư Dương thành thu làm con nuôi, đặt tên là Lục Trường Sinh. Sau khi vị tiêu đầu kia bị giết, người này đột nhiên bộc phát ra thực lực Tiên Thiên, đầu tiên là diệt trừ một bang phái ở địa phương, sau lại tiêu diệt gia tộc lớn nhất Ngư Dương thành là Vương gia. Lúc hắn ngồi thuyền đến Tam Hà thành, lại thể hiện ra thực lực vô địch cấp tông sư, đại khai sát giới. Ta đã xử lý rất nhiều vụ án, cũng chưa từng gặp qua chuyện quái dị như vậy.” Nghe xong, đám người đưa mắt nhìn nhau, lời của Lãnh thần bổ, sao lại có cảm giác như người kể chuyện chốn giang hồ vậy? Lãnh Vô Tình biết bọn họ khó có thể tin tưởng, kỳ thực cũng rất bình thường, khi ông ta nhận được tin tình báo, cũng đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật kinh người này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất