Điên Rồi! Mẹ Của Giáo Hoa Làm Thư Ký Cho Ta!

Chương 23: Lên giường... Nghỉ ngơi!

Chương 23: Lên giường... Nghỉ ngơi!
"Mỹ nữ! Em khỏe không?"
Hai tên côn đồ đập mạnh bình rượu xuống bàn, giọng điệu cợt nhả.
"Qua đây bồi anh em chúng ta uống chén rượu, kết giao bằng hữu."
Tô Vận khẽ nhíu mày, liếc nhìn hai tên côn đồ.
Loại người này cô không phải chưa từng gặp.
Người ta vẫn nói hồng nhan bạc phận, câu thành ngữ này quả đúng là ứng nghiệm trên người cô.
Nếu như uống một chén rượu mà xong chuyện, cô không muốn gây phiền toái cho Trần Mặc.
Ngay lúc Tô Vận định đứng dậy thì...
"Xin lỗi, không tiện."
Trần Mặc kéo tay Tô Vận lại, lạnh nhạt đáp.
"Ồ, thằng nhóc ranh này là ai? Ra vẻ quá nhỉ. Chị à, không phải em trai chị đấy chứ?"
Tên lưu manh tóc xanh cười đểu cáng nhìn chằm chằm Trần Mặc, tay đã cầm bình rượu lên.
"Không phải, các anh đừng... Tôi uống."
Tô Vận vội nói.
Cô thật sự sợ Trần Mặc "trẻ trâu", không biết sợ ai. Đối phương lại đông người, thời buổi này, lưu manh đánh người tàn phế cũng chẳng ai quản.
"Ha ha, không phải em trai à, vậy thì được."
Tên tóc xanh chưa dứt lời, gã đầu trọc xăm trổ bên cạnh đã khui chai rượu, nhằm thẳng đầu Trần Mặc mà phang, miệng hung hăng chửi: "Muốn chết! Mẹ kiếp, dám làm màu trước mặt ông!"
"Đừng mà!"
Tô Vận kinh hãi kêu lên, định che cho Trần Mặc.
Nhưng một giây sau, "bịch" một tiếng, vỏ chai rượu vỡ tan tành trên đầu tên đầu trọc.
Không ai biết Trần Mặc đã cướp được chai bia từ tay đối phương từ lúc nào.
Ngay khi đối phương còn đang ngẩn người, Trần Mặc tung một cước đá bay tên đầu trọc và tên tóc xanh ra ngoài!
"Tô di, cô đứng sau cháu."
Trần Mặc trao cho Tô Vận một ánh mắt trấn an.
Tô Vận lo lắng: "Trần Mặc..."
Cô quyết định không gây thêm phiền phức cho Trần Mặc nữa, lùi sang một bên.
Đám côn đồ ở bàn khác lập tức đứng phắt dậy.
Kẻ cầm bình rượu, người lăm lăm cái ghế.
"Mẹ kiếp, muốn chết hả?!"
Chúng hùng hổ gầm gừ, mặt mày hung tợn, như ong vỡ tổ xông về phía Trần Mặc.
"Trần Mặc cẩn thận!"
Tô Vận lớn tiếng nhắc nhở, rồi lén lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Nhưng Trần Mặc không hề có ý định lùi bước, bẻ một thanh xiên thịt bò bằng sắt, tốc độ cực nhanh.
Một thanh xiên sắt đâm vào tay, vào đùi đối phương!
Bọn côn đồ hoàn toàn không kịp phản ứng, không tránh né được, kêu thảm thiết ôm vết thương ngã xuống đất.
Lúc này, tên tóc xanh vừa bị Trần Mặc đá bay, không biết từ đâu lôi ra một con dao!
Đâm lén sau lưng Trần Mặc!
"Cẩn thận!"
Tô Vận kinh hoàng hét lên, dồn hết sức đẩy Trần Mặc ra!
Dao của tên tóc xanh cắm phập vào lưng Tô Vận!
"A..."
Tô Vận đau đớn rên rỉ, ngã vào người Trần Mặc.
"Tô di, cô có sao không?!"
"Eo..."
Trần Mặc cúi xuống xem xét, áo sơ mi trắng của Tô Vận đã nhuộm đỏ máu!
"Đệt mợ!"
Trần Mặc giận dữ chửi một tiếng, vớ lấy cái ghế, dồn sức đập vào đầu tên tóc xanh, máu me be bét!
"A!!!"
Trần Mặc không tha cho lũ rác rưởi này.
Cậu ta liên tiếp giáng ghế xuống mặt chúng, đạp mạnh vào cổ tay, mắt cá chân!
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng cả khu phố ăn đêm.
Những người hóng hớt đều tản xa, sợ bị vạ lây.
Sau khi xử lý xong đám côn đồ, Trần Mặc vội chạy tới chỗ Tô Vận.
"Tô di, cô cố gắng lên, chúng ta đi bệnh viện!"
Mặt Tô Vận trắng bệch, tay ôm chặt lưng.
Máu đã nhuộm đỏ tay và quần áo cô.
Vết thương ở lưng khiến cô gần như không đi nổi.
"Tô di, cháu bế cô."
Không đợi cô từ chối, Trần Mặc đã bế xốc cô lên.
Tô Vận dựa vào ngực Trần Mặc, im lặng.
Trần Mặc mở cửa xe, đặt Tô Vận lên ghế phụ, cởi áo mình ra buộc chặt vào vết thương sau lưng cô.
Rồi cậu lái xe, phóng nhanh về phía bệnh viện!
Vì không quen đường, việc tìm bệnh viện mất khá nhiều thời gian.
Sắc mặt Tô Vận càng lúc càng tái nhợt.
Nhát dao sau lưng chém rất sâu.
"Tô di, cô đừng ngủ!"
"Trần Mặc, lạnh quá..."
Tô Vận yếu ớt nói.
"Tô di, sắp đến bệnh viện rồi, cô đừng ngủ!"
"Ừ, cô không ngủ..."
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Trần Mặc lập tức bế Tô Vận chạy vào.
"Bác sĩ, cứu người! Bác sĩ!"
Nghe tiếng Trần Mặc la hét, bác sĩ trực ban giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy ra, các y tá cũng đẩy xe cáng đến.
"Cô ấy bị sao?"
"Bị chém sau lưng, mất máu nhiều quá."
"Đưa vào, rửa vết thương, khử trùng, cầm máu ngay!"
Bác sĩ nói xong, các y tá nhanh chóng thực hiện.
Trần Mặc theo sát bên cạnh Tô Vận.
Vết chém không quá nghiêm trọng, bác sĩ xử lý cũng khá đơn giản.
Y tá giúp Tô Vận băng bó cẩn thận.
Bác sĩ gọi: "Người nhà đến đây một chút."
Trần Mặc lập tức bước tới.
"Bệnh nhân mất máu hơi nhiều, tốt nhất là nên truyền máu."
"Nhưng nhóm máu của cô ấy là nhóm máu hiếm RH âm, bệnh viện chúng tôi không có dự trữ."
"Nếu cậu là người nhà, xem có cùng nhóm máu không, có thể hiến máu."
Bác sĩ nói.
Trần Mặc hơi ngạc nhiên: "Cháu là nhóm máu RH âm, cháu có thể hiến."
Cậu không ngờ mình và Tô Vận lại cùng nhóm máu.
Trần Mặc theo y tá đi hiến máu.
Sau khi kiểm tra máu, không có vấn đề gì, y tá liền mang túi máu đến phòng bệnh của Tô Vận, truyền máu cho cô.
Trần Mặc đi làm thủ tục nhập viện, đóng viện phí.
Làm xong mọi việc trở lại phòng bệnh, cậu thấy sắc mặt Tô Vận đã hồng hào hơn.
Máu từ từ chảy vào mạch máu của cô qua ống truyền.
Tô Vận nhìn Trần Mặc, ánh mắt có chút ngại ngùng: "Nghe y tá nói, người truyền máu là cháu?"
Trần Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ "ừ" một tiếng.
Tô Vận dịu dàng nói: "Cảm ơn cháu, cháu có bị thương không? Có sao không?"
Trần Mặc: "Cháu mới phải cảm ơn cô mới đúng, nhát dao đó là cô đỡ cho cháu."
Tô Vận khẽ cắn môi, lắc đầu.
Trong lòng cô cảm thấy, chuyện này là do cô mà ra, đám côn đồ kia nổi lòng tham vì nhan sắc của cô, mới đến gây sự.
Tô Vận nhìn sắc mặt Trần Mặc trắng bệch, có chút mệt mỏi, giờ cũng đã khuya lắm rồi.
Cô từ từ nhích người vào phía trong giường, mặt nóng bừng lên, khẽ nói: "Cháu... Hay là lên giường nghỉ ngơi đi."
Trần Mặc nghe vậy, ngơ ngác nhìn cô: "?"
Mặt Tô Vận càng đỏ hơn, khẽ trách: "Lên giường... Nghỉ ngơi."
Nói xong, Tô Vận quay mặt đi, không dám nhìn Trần Mặc nữa.
Trần Mặc do dự một chút, nghĩ rằng tối nay phải ở lại đây trông cô, mình không thể ngồi trên ghế cả đêm được.
Tô Vận đã không để ý, còn chủ động mời.
Mình cũng không cần phải ngại ngùng làm gì.
Sau khi nói ra câu đó, tim Tô Vận đập liên hồi.
Cô bỗng thấy hồi hộp, chờ đợi Trần Mặc lên giường...
Hai tay cô nắm chặt lấy quần áo, và rồi một giây sau, một thân thể mang hơi thở thanh xuân của chàng trai nằm xuống bên cạnh cô.
Cậu ấy lên rồi!
Tô Vận lập tức cứng đờ cả người...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất