Điều Chỉnh Nguyện Vọng

Chương 5

Chương 5
Tôi không ngờ trận đấu Lê Hạc mời tôi đi xem lại là chung kết toàn quốc.
Cậu ấy đứng trên sân khấu trong chiếc áo khoác tôi tặng, cảm giác đó… thật sự rất đặc biệt.
Đội cậu ấy giành quán quân. Lúc lên nhận giải, MC mời từng người phát biểu. Ai cũng cảm ơn thầy cô, cảm ơn đồng đội, cảm ơn ban tổ chức – lời lẽ rất chuẩn mực.
Đến lượt Lê Hạc, cậu ấy nhìn về phía tôi, môi cong cong khẽ cười:
“Ngoài việc cảm ơn thầy cô, đồng đội và ban tổ chức, tôi còn muốn cảm ơn một người. Chị ấy đã tặng tôi chiếc áo khoác may mắn này.”
Đồng đội cậu ấy nhìn nhau cười mím chi, không che giấu nổi vẻ trêu ghẹo trên gương mặt.
Tôi nghĩ chắc cậu ấy đã lên kế hoạch từ sớm rồi.
Chiều hôm đó, nắng ráng đỏ trải dài cuối phố vắng, những cánh hoa hồng trắng loang màu hoàng hôn.
“Em đã học được cách nấu canh cá rồi. Cơm em cũng nấu ngon lắm đấy… À, ý là, chị có muốn cùng em ăn cơm... thật nhiều bữa cơm không?”
Giọng cậu ấy có chút căng thẳng, sợ tôi hiểu lầm:
“Ừm, ý em là… em thích chị. Rất lâu rồi. Chị... có đồng ý làm bạn gái em không?”
Tôi không suy nghĩ gì nhiều, bật cười:
“Tất nhiên là có!”
Còn mấy cái nỗi lo “chênh lệch tuổi tác”, “người đã đi làm – người còn đi học”, hay mấy áp lực vẩn vơ khác ấy hả?
Cho tụi nó ra rìa hết đi!
Yêu thì yêu! Hôm nay vui là đủ!
Chỉ cần nhìn cái bản mặt này của cậu ấy thôi, cho dù có đang giận cũng tiêu tan luôn!
Vậy là giờ cậu ấy chính thức là bạn trai tôi.
Khi Lê Hạc lấy từ trong túi ra hộp đựng dây chuyền, tôi nghĩ ngay: Lát nữa mình có nên hôn cậu ấy không ta?
“Tỏ tình thì em nghĩ nên chỉnh chu một chút... nên có chuẩn bị quà rồi. Chị xem xem có thích không?”
Chiếc dây chuyền bạc thiết kế đơn giản, mặt là miếng ngọc trắng ngà, mịn màng như sữa, ánh lên sắc hồng dịu nhẹ. Rất đẹp.
Tôi gật đầu, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi mỏng nhấp nhô của cậu ấy, khẽ nói với ẩn ý:
“Thích.”
“Vậy... để em đeo giúp chị nhé?”
Tôi vừa nghĩ đến khoảng cách siêu gần khi đeo dây chuyền thì đồng ý ngay.
Ai ngờ tên ngốc này lại vòng ra sau lưng để đeo cho tôi!?
Thế là không có cái gì gọi là chạm nhẹ lên cổ, hay “vô tình” môi sượt qua má hết.
Nhưng cậu ấy cười đẹp quá, kiểu tiểu hồ ly chuyên dụ người. Thôi kệ, để tôi tự xử!
“Bạn trai.”
“Ơi.”
“Sao mà muốn hôn quá.”
Môi cậu ấy mềm mềm như thạch trái cây.
Tôi không có kinh nghiệm, nên chỉ dám chạm nhẹ một chút.
Cậu ấy cũng chưa từng hôn ai, nhưng lại biết ôm tôi thật nhẹ nhàng, dẫn dắt từng chút một.
Nụ hôn đầu kết thúc, cậu ấy cúi đầu tựa trán vào trán tôi, hơi thở còn phập phồng.
Tôi vòng tay ôm cổ cậu ấy, trong đầu lại hiện lên ba điều ước năm nào.
Xem ra… lại phải đi trả lễ rồi đây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất