Chương 8 - Ngoại truyện (Góc nhìn của Dư Dật)
Tôi cứ nghĩ lần này mấy điều ước của mình đã được “thần linh” thực hiện nghiêm chỉnh, không bị chỉnh sửa tí nào. Nhưng đúng là “điều chỉnh” thì luôn đến theo cách tôi không ngờ nhất.
Tất nhiên, không phải là Lê Hạc không ổn.
Anh ấy ổn lắm là đằng khác.
Vì hai lần trước bị "điều chỉnh" cho một bài học nhớ đời, tôi cũng đâu có ngờ sẽ có phiên bản “ba trong một” kiểu này.
Lúc đó tôi nghĩ, với mức lương ba trăm mấy chục triệu một năm của mình, thì muốn thành tỷ phú chắc… phải đợi kiếp sau.
Ai ngờ điều bất ngờ lại xảy ra.
Trước sinh nhật tuổi 35, tôi thực sự đã trở thành tỷ phú. Nhưng không phải nhờ trúng số, cũng không nhờ trời rơi tiền xuống — mà là do Lê Hạc khởi nghiệp đúng thời, bảy tám năm sau đã có hơn chục tỷ tài sản.
Và khối tài sản đó là… tài sản sau hôn nhân của chúng tôi.
Tỷ phú hợp pháp – đúng quy trình – khỏe mạnh – vui vẻ – có chồng.
Về chuyện trường thọ, tuy tôi không sống đến tròn trăm như đã nguyện, nhưng cũng gần rồi. Năm đó Lê Hạc mất ở tuổi 89, tôi thì vừa mừng sinh nhật lần thứ 90.
Đêm trước, anh còn nắm tay tôi, bảo: "Phấn đấu sống tròn 100 nhé em."
Rồi anh ngủ một giấc, và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Anh đi rồi, cuộc sống của tôi như vỡ ra một mảnh lớn, trống vắng đến kỳ lạ. Không lâu sau đó, tôi mơ thấy anh.
Anh hỏi tôi: "Em nhớ anh rồi à?"
Tôi gật đầu.
Anh thở dài: "Vậy em chờ anh thêm chút nữa. Anh đang sửa sang nhà cửa dưới này cho tử tế, rồi mới rước em về."
Tôi lườm:
“Không phải là anh đang xây nhà mới rồi lấy vợ mới đấy chứ?”
Anh cười khổ:
“Không đời nào! Ở âm phủ ai cũng biết anh nghèo rớt mồng tơi!”
Tôi trợn mắt:
“Em đốt cho anh nhiều tiền thế cơ mà, nghèo gì?!”
Anh nháy mắt:
“Của cải không nên phô trương, với lại giờ dưới này lạm phát ghê gớm lắm, anh còn phải lo làm ăn tích cóp.”
Tôi bĩu môi:
“Thôi được rồi, anh cho em cái ngày cụ thể đi. Xong việc thì rước em ngay đấy nhé!”
Anh gật gù:
“Mười năm! Làm tròn tuổi. Em chẳng bảo muốn sống trăm tuổi còn gì?”
Tôi lắc đầu:
“Không! Mười năm dài quá. Giờ xương cốt em cứng ngắc, ra ngoài chơi cũng hết vui rồi.”
“Vậy sáu năm?”
“Sáu năm đúng dịp… cưới lại lần hai.”
Anh tức muốn hộc máu:
“Em định để anh rước em đi ngay bây giờ chắc?”
Tôi nhún vai:
“Không được. Hôm nay em chưa gội đầu.”
Giấc mơ bắt đầu nhòe dần. Khuôn mặt anh xa dần, tôi vội chạy theo nhưng không đuổi kịp, chỉ kịp hét lên:
“Hai năm! Cùng lắm là hai năm thôi! Nếu anh không đến đón em, em… em đi lấy chồng khác đấy!”
Chà… 92 tuổi tái giá, chắc lên top hot search mất.
—
Năm tôi mừng sinh nhật 92, tôi gọi đủ cả con cháu, thậm chí cả chắt về đông đủ.
Đặt hẳn cái bánh sinh nhật 9 tầng.
Tối đó, tôi nhờ hộ lý gội đầu, tắm rửa, cắt móng tay, đeo nhẫn và hoa tai yêu thích. Tôi còn lôi chiếc dây chuyền mà Lê Hạc tặng hồi tỏ tình ra – anh tặng tôi nhiều món đắt hơn sau này, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn thấy sợi này là đẹp nhất, vừa mắt nhất.
Hộ lý thấy tôi chuẩn bị kỹ quá, lén gọi điện báo con cháu: “Có khi bà cụ tính toán gì đó…”
Tôi cười.
“Cầu cho trước 35 tuổi tôi trở thành một mỹ nữ tỷ phú, thân thể khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, tài sản hợp pháp.”
OK rồi đấy! Đêm nay, tôi nhất định sẽ mơ thấy anh.
—
Trong mơ, anh mặc bộ đường trang màu đen.
“Ê, đồ đôi nè!” – anh nháy mắt.
“Tới đón em rồi hả? Đã hẹn hai năm rồi đó, đến trễ là em không có chồng đâu à nha!”
Anh cười, đến bên nắm tay tôi.
Tôi hỏi anh: “Biến thành ma rồi… có trẻ lại được không?”
Anh trêu: “Cái này phải cưới lại lần nữa anh mới nói cho!”
Tôi bật cười: “Đồ nhỏ mọn!”
—
Lễ cưới ở âm phủ không giống trần gian.
Lê Hạc dẫn tôi đi chụp bộ ảnh cưới — hai ông bà tóc bạc phơ, đeo kính lão chụp ảnh cưới đôi.
Rồi mới tiết lộ: "Thật ra, nếu em thật lòng muốn trẻ lại, thì ngay khi sang bên này… em sẽ trở lại với dáng vẻ thanh xuân."
Cuối cùng anh còn dỗ dành:
“Không sao đâu vợ, em bây giờ vẫn đẹp lắm. Phong độ là nhất thời, tao nhã là mãi mãi.”
Tôi hừ một tiếng: “Em là để hợp với anh thôi. Mau biến lại cái dáng vẻ thanh niên đẹp trai hồi đó đi! Không thì em đi ngắm mấy ‘trai ma’ khác đấy!”
Anh “ồ” một tiếng, quay ngoắt lại thành trai đẹp thời đỉnh cao nhan sắc.
Dù đã nhìn bao nhiêu năm, tôi vẫn phải cảm thán:
“Đẹp trai thật sự!”
Cưới! Cưới liền!
—
Hai “cụ ông cụ bà” hơn tám mươi… hóa trẻ lại, làm bộ ảnh cưới kiểu đôi mười tám hai mươi.
Đám cưới ở âm phủ, Lê Hạc chơi lớn, chọn nguyên bộ nghi lễ truyền thống Trung Hoa, khắp nơi đốt tiền như giấy.
Mà hài nhất là đến đoạn động phòng hoa chúc, nến mới cháy được nửa, anh đã bắt đầu đòi: “Cho anh xem em hồi nhỏ trông ra sao đi mà!”
Gì cơ?! Tôi là người, tất nhiên trông giống người!
Anh cười cười bảo: “Anh cũng cho em xem luôn.”
Haizz… chồng nhà mình, thì phải chiều thôi chứ sao.
[HẾT]