Chương 7 - Góc nhìn Lê Hạc (2)
Lúc đi bộ ven đường, có người đưa tôi tờ tờ rơi, nói là quán bánh ngọt gần trường đang tuyển người làm thêm, bảo tôi hợp gu quán.
Tôi định từ chối, nhưng nhìn lại địa chỉ, đổi ý luôn.
Làm nửa tháng, chị chưa ghé mua bánh lần nào.
Chị không thích đồ ngọt à?
Đến khi tan ca, tôi quay lại lấy đồ thì thấy chị đang kì cọ sàn nhà.
Tôi hít sâu, chuẩn bị bước vào nói một câu “Trùng hợp ghê!” rồi tiện thể hỏi tên chị.
Ai ngờ tôi mới nói được chữ “Trùng…” thì chị quật tôi ngã đo đất.
Mất mặt chết đi được.
Tôi nhịn đau ở xương cụt, lồm cồm bò dậy.
Xong rồi, đời tôi xong thật rồi.
Tôi suýt khóc… nhưng gắng kìm lại.
Chị ấy giơ chân lên, chuẩn bị bước tới gần? Trời ơi, chị định bỏ chạy hay làm gì nữa?
Chị nhanh nhẹn như vậy, còn tôi thì mới “tàn phế”...
Tôi đau buồn thối ruột, lùi lại nửa bước chặn cửa, không để chị chạy!
Hôm nay, tôi nhất định phải biết được tên chị!
Chị tên là Dư Dật.
"Dư Dật" trong câu “Dư Dật tạ thời đi, Tây Sơn loan hạc quần”.
Tụi tôi đến cả tên cũng hợp nhau như thế cơ mà.
—
Chiều hôm sau, chị nhắn tan làm sẽ ghé qua thăm tôi.
Tôi lau nhà 2 lần, tắm rửa từ đầu đến chân, thay đồ mới, tiếc là nhà chỉ còn chai xịt côn trùng Lục Thần – giá như có nước hoa thì tốt biết mấy.
Chờ đợi khiến người ta nôn nao, nhất là khi… bạn rất muốn gặp người đó.
Tôi đã kiểm tra căn phòng hơn 50m² này đến lần thứ ba, rồi mới quyết định tìm gì đó làm, bèn lấy tài liệu ra học.
Đến khi chuông cửa reo, tôi mới sực nhớ: “Ơ, chị đến rồi!”
À… mẹ tôi hình như mới ghé lúc nãy, nhưng mẹ có chìa khóa mà?
Quả nhiên là chị đến thật!
Chị còn mang cả quà – là một giỏ trái cây.
Mùa đông mà mua giỏ trái cây… chắc mắc lắm? Chị ấy có tiêu hết tiền ăn tuần này không ta?
Chị nhìn thấy nồi canh cá là mắt sáng rỡ lên luôn.
Ánh mắt chị nhìn bát canh ấy... phải nói là đầy thành kính, kiểu: “Làm ơn, cho tôi xin một ngụm đi mà!”
Mẹ tôi lại quay lại nữa?
Không phải có chìa khóa rồi sao?
(Sau này mẹ bảo: thấy đôi dép vứt ngoài thùng rác, đoán là có bạn tới chơi nên mới gõ cửa, sợ dọa bạn tôi. Ừ… vậy còn nhẹ hơn là đột ngột xông vào.)
Chị Dư Dật hình như hơi sợ mẹ tôi, cũng đúng thôi, tôi cũng sợ người lớn mà.
Nhưng chị chưa ăn tối, nhìn dáng là biết luôn.
Tôi hỏi chị “có đói không” là để giữ chị lại ăn cơm.
Tôi kể với chị là mẹ tôi nấu ăn rất ngon – nhưng thật ra tôi nấu cũng được lắm đó nha.
Không ngờ mẹ tôi tự động xông vào bếp nấu. Thật lòng mà nói, nếu ba tôi biết chắc sẽ cằn nhằn không thôi.
Nhà tôi thì ba là người thường xuyên nấu ăn, còn mẹ chỉ khi có hứng mới vào bếp – mà đã vào thì ba tôi lại xung phong làm “trợ lý” số một.
Tôi thấy bất an.
Chị ấy cũng thấy bất an.
Thế là hai đứa tôi trốn vào bếp gọt rau nhặt cỏ, ngồi nép một góc.
Tôi có hơi muốn trổ tài… nhưng nấu không ngon bằng mẹ. Mà đưa ra ăn lại bị so sánh thì...
Không! Mình phải lén nấu, bí mật gửi gắm tâm ý!
Và chị ấy đã khen món cơm tôi nấu!
Tuy chị nghĩ đó là mẹ tôi nấu, nhưng điều đó chứng tỏ tôi đã đạt trình độ ngang ngửa mẹ rồi, đúng không? Phải không!?
Chị lại còn gọi “bé cưng” nữa chứ…
Giọng chị gọi nghe… thật sự rất êm tai.
-
Sau này, chị tốt nghiệp.
Món quà tốt nghiệp tôi tặng, chắc chị quên chưa bóc. Chiếc đồng hồ đó, phải đến khi chúng tôi quen nhau được 2 tháng, chị mới bắt đầu đeo.
Hôm chị tốt nghiệp, tôi định đãi một bữa hoành tráng – nhưng chị có tiệc lớp.
Chị nói sẽ mời tôi ăn.
Chị còn chuẩn bị cả quà tặng.
Ngồi trước bàn ăn, tôi lần tay vào túi – tấm vé thi đấu như đang phát nhiệt.
Tôi hỏi chị: “Sau này… chị sẽ ở lại đây làm việc chứ?”
Chị gật: “Ừ, tìm được công việc rồi.”
Tôi thở phào. Vậy thì… không phải yêu xa.
Tôi đưa chị tấm vé. Rồi… âm thầm tăng cường cường độ tập luyện mỗi ngày.
—
Hôm tỏ tình, tôi run như cầy sấy. Khi chị đồng ý, tôi thật sự muốn bế chị lên xoay vòng vòng, nhưng chị lại đang ôm cả bó hoa to đùng.
Lúc đeo dây chuyền, tôi mới thấy hối hận – lẽ ra có thể đeo từ phía trước, sẽ có một cái ôm “vô tình”.
Khi chị bảo muốn hôn tôi, đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây.
Chết tiệt… quên học kỹ năng hôn mất rồi.
Lỡ một bước!
Không sao, mai bắt đầu học cấp tốc luôn.