Chương 117: Trương Hợp Chạy Tới Hoán Dương Quận (2)
Trước cửa thành Hoán Dương thành, ban đêm tối đen, đã bị vô số ánh lửa chiếu sáng!
Hình Vanh nhìn trên tường thành Hoán Dương thành rộng cao sớm đã có đầy binh sĩ bài trận địa sẵn sàng đón địch, hơi hơi híp mắt, ra hiệu Bàng Bá Long. Bàng Bá Long điểm nhẹ đầu, hiểu rõ ý Hình Vanh.
Bàng Bá Long cưỡi ngựa, tay cầm Lê Hoa Khai Sơn Phủ một thân một mình tiến về trước cửa thành Hoán Dương thành, tản ra khí thế Tông Sư trung kỳ cường đại ngạo khí trùng thiên nói:
- Ta chính là đại tướng quân thủ hạ của Dũng Dụ Vương - Bàng Bá Long, bây giờ tiến về tiếp quản Hoán Dương thành, các ngươi lập tức mở cửa đầu hàng, chúng ta nhất định rộng đối đãi các ngươi. Nếu như các ngươi ngoan cố chống cự, ngăn cản một trăm ngàn đại quân chúng ta công phá Hoán Dương thành, nhất định sẽ để các ngươi hối hận!
Lúc này Lữ Bố Trần Cung hai người giấu ở bên trong cổng thành, Trần Cung ra hiệu Dư Dương thống lĩnh bên cạnh, vị Dư thống lĩnh này tỏ ra hiểu rõ ý. Lập tức hô to nói với Bàng Bá Long:
- Nơi này là đất phong của Tần Vương điện hạ, Dũng Dụ Vương kia của ngươi tiếp nhận mệnh lệnh của người nào mà đến đây tiếp quản!
- Ta thấy Dũng Dụ Vương kia là đồ vô sỉ, là Hoàng thúc của Tần Vương, thế mà còn cướp đoạt đất phong của chất nhi mình!
- Không sợ người khác chế nhạo sao! Các ngươi mau mau thối lui, Tần Vương điện hạ không đến một ngày sau sẽ phái binh đến đây, đến lúc đó các ngươi một người cũng đừng lưu lại!
Bàng Bá Long nghe thống lĩnh nho nhỏ trên tường thành cũng dám chiêu hàng vương gia mình, nhất thời giận dữ hô:
- Tốt tốt tốt! Ngươi có thể dám đi ra đánh một trận không?! Bản tướng quân ngược lại muốn nhìn xem thực lực ngươi có cứng rắn như ngươi miệng vậy hay không !
Lúc này, Dư thống lĩnh nhìn Lữ Bố giấu ở bên cạnh, lực lượng đầy đủ, giễu cợt nói:
- Người vô năng mới sủa inh ỏi, có gan ngươi tới đây!
Bàng Bá Long nhìn thống lĩnh nho nhỏ lại còn lớn lối như thế, tức giận nói:
- Có gan ngươi xuống đây!
- Có gan ngươi lên đây, có tin tiểu gia không dùng ra tay cũng có thể bắt sống tên vô năng chỉ biết sủa inh ỏi như ngươi hay không!
Dư thống lĩnh khinh thường hô, lại liếc Lữ Bố một chút!
- Ngươi xuống đây, tin bản tướng quân xé sống ngươi hay không!
- Ngươi lên đây, tiểu gia ngay đang chờ ngươi!
Bàng Bá Long nộ khí trùng thiên, nhưng không có mất lý trí, trông thấy binh sĩ trên tường thành kéo căng cung tiễn chỉ ngay vào mình, lại thêm ở phía trên có khả năng có bẫy rập. Cắn răng giận dữ nói:
- Tốt tốt tốt, đợi bản tướng quân công phá Hoán Dương thành, bản tướng quân muốn để ngươi sống không bằng chết!
Nói xong xoay người lại!
Mà Hình Vanh triệt binh lui lại năm dặm, dựng trại đóng quân, chuẩn bị ngày mai công thành!
Trong trướng, Hình Vanh cùng Bàng Bá Long và mấy vị tướng quân thống lĩnh thương lượng công thành. Chỉ thấy Bàng Bá Long cả giận nói:
- Hình quân sư, chờ chúng ta công phá Hoán Dương thành, ta muốn bắt sống thống lĩnh kia!
Hình Vanh cười an ủi:
- Yên tâm đi Bàng tướng quân, đến lúc công phá Hoán Dương thành, thống lĩnh nho nhỏ kia còn không tùy ý ngươi xử trí!
Lập tức nhìn về phía chúng tướng hỏi:
- Các ngươi có ý kiến gì về Hoán Dương thành không!
Một vị tướng lĩnh trong đó phân tích:
- Quân sư, tối nay nhìn binh sĩ trên tường thành hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khẩn trương, chắc hẳn mười phần sợ hãi đại quân của chúng ta!
- Không sai, nói rõ người Tần Vương phủ căn vốn chưa kịp phản ứng, không biết chúng ta đến đây tấn công Hoán Dương thành!
Một tướng lĩnh khác nói tiếp.
Hình Vanh cười gật đầu, một khối đá trong lòng nhẹ nhàng rơi xuống, lập tức lộ ra tinh quang nói:
- Tối nay nhìn xem Hoán Dương thành có người mưu trí trông thấy đại quân chúng ta biểu hiện mỏi mệt, có dám tới công doanh hay không!
- Nếu như bọn họ dám đến công doanh, chúng ta một lần hành động có thể cầm xuống Hoán Dương thành! Các ngươi đã mai phục xong chưa?!
Lúc này các tướng lĩnh lộ ra nụ cười âm hiểm:
- Quân sư yên tâm, để bọn hắn phái người đến đây dò xét tình, nhất định sẽ không xuất hiện chỗ sơ suất!
- Ừm, tốt!
Hình Vanh hơi hơi gật gật đầu!
Bàng Bá Long cũng hưng phấn, một tướng lĩnh nghi vấn hỏi:
- Quân sư, nếu như bọn họ không tiến đến tập kích chúng ta, thế nên như thế nào!
Lúc này Hình Vanh vuốt ve chòm râu tự tin nói:
- Nếu như bọn họ không đến, chứng minh hai điểm
- Một: Hoán Dương thành thật chỉ có hai mươi ngàn binh lực, căn bản không dám phái binh đến đây tập doanh!
- Hai: Hoặc là chủ tướng vô năng, căn bản nghĩ không ra muốn đến đây tập doanh, hoặc là chủ tướng bọn họ tài trí hơn bản quan một bậc, nhìn ra đây là một cái bẫy rập dành cho bọn họ!
- Ha ha, làm sao có thể, một Tần Vương phủ nho nhỏ còn có thể có người mưu trí hơn Hình quân sư sao!
Chúng tướng nghe Hình Vanh phân tích thoải mái cười ha hả, như vậy thì là còn lại hai loại tình huống kia, ưu thế đối với bên mình phi thường lớn, vậy mình còn cần sợ cái gì!
Binh sĩ ngoài trướng nghe tướng lĩnh trong trướng cười ha hả, dường như nắm chắc thắng lợi trong tay, nội tâm lòng tin mười phần, đứng gác đều khí thế hơn!
Mà trên tường thành Hoán Dương thành, Trần Cung cười nói với mọi người:
- Các vị biểu hiện không tệ, chắc hẳn đã lừa gạt bọn họ. Tối nay bọn họ sẽ không tới tiến công, nhưng chúng ta vẫn cần phái người thay phiên cảnh giác trấn thủ cổng thành!
- Tuân lệnh!
Các tướng lĩnh trả lời.
Dư thống lĩnh vừa nãy hỏi:
- Trần đại nhân, vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy đại quân đối diện phong trần mệt mỏi, một đường chạy đến khẳng định thể xác tinh thần mỏi mệt, vì sao chúng ta không phái người đi tập doanh!