Chương 118: Chiếm Được Lương Thành
Trần Cung lắc đầu cười trả lời hắn:
- Nếu như ngươi là một tướng lĩnh sẽ để cho quân đội mỏi mệt không chịu nổi bại lộ ở trước mặt địch nhân à, hơn nữa còn công khai như thế. Đây chẳng qua là một dụ hoặc bẫy rập thực lực chúng ta mà thôi!
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ nhẹ gật đầu, không ít người lộ ra thần sắc sợ hãi, nếu như không có Trần đại nhân nhắc nhở, trông thấy địch quân lộ ra dụ hoặc như thế, mình rất có thể sẽ mắc lừa.
Đến lúc đó một khi trúng mai phục, Hoán Dương thành nhất định không thủ được!
Bất quá còn tốt có Trần Cung đại nhân ở đây!
Lúc này ở Bắc Dương quận phía xa, đám người Trương Hợp đã tiếp nhận tin tức, Dũng Dụ Vương đã phái hai trăm ngàn đại quân tiến vào Hoán Dương quận. Trương Cư Chính dặn dò Trương Hợp:
- Trương tướng quân, cá đã mắc câu, ngươi lập tức phái một trăm ngàn đại quân bí mật tiến về Hoán Dương quận, tụ hợp cùng bọn người Trần Cung, nhất định phải tiêu diệt hết hai trăm ngàn đại quân kia!
Trương Hợp một mặt nghiêm túc nghiêm mặt nói:
- Ừm, Trương đại nhân bảo trọng, ta suất lĩnh một trăm ngàn đại quân trước chạy tới Hoán Dương quận,
- Trương đại nhân còn cần để thành chủ ba thành tiếp tục bày ra trận thế, che giấu một trăm ngàn đại quân chúng ta còn bị ngăn chặn tại bên trong Bắc Dương quận!
Trương Cư Chính tự tin cười nói:
- Yên tâm đi!
Sáng ngày thứ hai, tất cả thế lực đều nhận được tin tức Dũng Dụ Vương phái hai trăm ngàn đại quân tiến về Hoán Dương quận, muốn một lần hành động cầm xuống Hoán Dương quận. Thế lực bên ngoài Yến Dương phủ và thế lực bên cạnh Dũng Dụ Vương khiếp sợ không thôi!
Mà người ba đại thế gia Biên Dương quận cũng nhận được tin tức, bắt đầu kích động!
Khi bọn người Tần Lâm Quân tiếp nhận tin tức cũng lộ ra biểu hiện khiếp sợ!
- Chẳng lẽ mục tiêu của Tần Vương là Dũng Dụ Vương!
Lâm Ngọc Kiệt hít sâu một hơi nói.
- Không sai, chắc hẳn Tần Vương dẫn dụ Dũng Dụ Vương phái binh đến đây, sau đó muốn một miệng nuốt mất thế lực Dũng Dụ Vương!
Diệp Hân Ngữ kiên định nói.
Tần Lâm Quân nhíu mày, không nghĩ tới thực lực của Tần Vương Lý Chính đã mạnh như vậy, nếu như lại nuốt mất thế lực Dũng Dụ Vương, thế lực hắn nhất định sẽ tăng nhiều!
Xem ra mình phải nắm chặt thời gian!
…
Mặt trời mới lên, sương sớm còn không có tán đi, buổi sáng công thành bắt đầu!
Chỉ thấy quân đội Dũng Dụ Vương phát độnh trống trận, mặt đất chậm rãi chấn động, một trăm ngàn đại quân sắp hàng chỉnh tề thành trận đội, cờ xí rõ ràng, áo giáp như mực, thuẫn bính hàng phía trước giận hét. Nhìn ra cực có tính uy hiếp với binh lính trên tường thành Hoán Dương thành. Lúc này Dư thống lĩnh ở cửa thành chỉ huy, chỉ nghe Dư thống lĩnh nghiêm túc nói:
- Công tiễn thủ chuẩn bị!
Lúc này Bàng Bá Long cũng đang chỉ huy đội cung tên tấn công. Ngay lúc quân đội Dũng Dụ Vương tiến vào khoảng tám trăm thước với Hoán Dương thành!
Song phương đồng thời bắn tên, nhất thời vạn tên cùng bắn!
Mũi tên phá không, không ngừng bắn vào trận địa của địch quân. Chiến sĩ khiên thuẫn phía trước đã dựng cao tấm thuẫn dũng mãnh xông về trước!
Binh sĩ mượn nhờ mũi tên bao trùm trên cửa thành quay người, nhanh chóng chạy đến tường thành. Phía sau theo sát chính là đội thang mây leo trường. Song phương không ngừng có người trúng tên ngã xuống, thế nhưng quân đội vẫn vững vàng thẳng bước phóng tới!
Rất nhanh, sau khi trên không tám trăm thước trải qua ba lượt mũi tên, thang mây đã dựng trên thành tường!
Địch quân dưới cửa thành anh dũng bò lên trên. Mà binh sĩ trên tường thành không ngừng thả tảng đá lớn đánh xuống địch quân phía trên thang mây. Trên chiến trường tiêng thảm kêu ngút trời, một binh lính địch quân ngã xuống, một binh lính địch quân khác tiếp theo xông lên, ánh mắt hung ác... Đặc biệt là võ giả Tiên Thiên cảnh dũng mãnh lăng không dậm chân xông thẳng lên trên tường thành.
Vừa mới lên trên tường thành rất nhanh đã bị mấy võ giả Tiên Thiên Hoán Dương thành vây quanh, một trận chém giết!
Thi thể không ngừng rơi xuống!
Mà binh sĩ trên tường thành liều mạng khua đại đao bổ về phía binh lính bò lên, bây giờ trên mặt đã bị máu tươi nhuộm đỏ!
Liệt dương giữa trời, công thành chiến đã trải qua rất lâu, quân đội song phương giằng co không xong. Ở phía sau, Hình Vanh trông thấy thế khí quân đội đã rơi xuống, sau đó thở dài một hơi nói:
- Bây giờ thu binh đi!
Sau đó binh lính của hai bên nghe tín hiệu thu binh, trong lòng đồng thời buông lỏng!
Quân đội Dũng Dụ Vương bắt đầu có trật tự rút lui!
Binh sĩ trên tường thành trông thấy địch quân rút lui, bắt đầu reo hò!
Mà trên tường thành bây giờ máu tươi chảy ngang, cổng thành đầy tàn chi (tay chân đứt gãy), để lại thi thể đầy mặt đất. Trong trướng các vị tướng lãnh ngồi ở trong đó, mà Hình Vanh nhìn lần này công thành thất bại, thở dài một hơi!
Lúc đầu công thành cũng là biện pháp hạ sách nhất, nhưng không có cách nào, mấy người Hình Vanh biết bọn họ căn bản không có bao nhiêu thời gian, bởi vì Tần Vương một khi hiểu rõ tình huống kịp phản ứng, nhất định sẽ lập tức phái binh đến đây!
Bọn họ nhiều nhất chỉ có mười ngày, trong mười ngày nhất định phải cầm xuống thành này, nếu không bọn họ sẽ trở nên rất bị động!
Chỉ hy vọng Phương Minh Cư cùng Trần Mãnh trước chiếm được Hạ thành cùng Giang thành nhanh chóng đến đây trợ giúp!
Hình Vanh vừa nghĩ đến tình báo Dương thành cùng Giang thành, tình báo Dương thành cùng Giang thành đã đến!
Chỉ thấy thám tử hai thành đồng thời đi vào trong trướng, khi Hình Vanh nhìn vẻ mặt hai vị thám tử nghiêm túc, nhất thời có loại dự cảm xấu. Quả nhiên hai thám tử đồng thời cúi đầu nói:
- Dương thành Giang thành bị ương ngạnh chống cự, hôm nay vẫn công không được!
Chỉ thấy Bàng Bá Long giận dữ nói:
- Cái gì! Bọn họ làm ăn gì, năm mươi ngàn đại quân, mười ngàn binh lính thủ thành đều công không được!
- Tốt, các ngươi lập tức trở về nói cho Phương Minh Cư cùng Trần Mãnh, không tiếc bất cứ giá nào trong ba ngày, nhất định phải chiếm được Dương thành cùng Giang thành!