Chương 127: Tấn công Dũng Dụ quận (2)
Dũng Dụ Vương vô lực ngồi trên ghế, hắn mình không có biết hai trăm ngàn đại quân, đệ nhất mưu sĩ cùng đệ nhất võ tướng cũng không, tất cả đều không!
- Tần Vương Lý Chính! Tốt cho một Tần Vương! Ngươi đối xử với Hoàng thúc ngươi như thế sao!
Trong lòng Dũng Dụ Vương không ngừng rống giận, đã hiểu đây là cái bẫy Tần Vương dẫn dụ hắn. Mà lúc này Dũng Dụ Vương nghĩ đến Lý Chính chẳng mấy chốc sẽ phái binh tới tấn công mình, trong lòng run lên.
Cưỡng ép để cho mình tỉnh táo lại!
Nghĩ đến mấy ngày nay, Dũng Dụ Vương một mực truyền tin cho người thế lực khác, muốn cầu tìm hợp tác đối kháng Tần Vương. Nhưng mỗi thế lực đều từ chối!
Chuyện của mình còn không có giải quyết, làm sao trợ giúp ngươi đối phó Tần Vương, trêu chọc một địch nhân. Là chính ngươi động thủ trước đối phó Tần Vương, Tần Vương mới ra tay với ngươi!
Cái gì!
Tần Vương dẫn dụ ngươi!
Ha ha!
Vậy ngươi còn đi khiêu khích!
Ngu xuẩn!
Dũng Dụ Vương có thể tưởng tượng đến cảnh các thế lực khác làm sao cười nhạo mình!
Trong phòng, Dũng Dụ Vương không ngừng đi tới đi lui, trong lòng không ngừng suy tư. Bây giờ chỉ có người của hoàng thất mới có thể cứu mình!
Dũng Dụ Vương mở lớn hai con mắt, đột nhiên nghĩ đến một nơi, lập tức sai người chuẩn bị thư tín, mình tự viết thư truyền cho hoàng thất. Tin tưởng những người lớn tuổi trong hoàng thất nhất định sẽ trợ giúp mình. Chỉ cần mình chống đỡ Tần Vương phái binh tiến công, đợi hoàng thất truyền tin!
Kế tiếp Dũng Dụ Vương không ngừng điều binh khiển tướng đến Dũng thành của Dũng Dụ quận, được ăn cả ngã về không!
Dũng thành chính là biên thành Dũng Dụ quận, từ Lương thành tiến vào Dũng Dụ quận, nhất định phải đi qua Dũng thành...
Lúc này Lương thành đã tập kết hai trăm ngàn đại quân. Mấy ngày nay không ngừng thu thập không ít tình báo!
Trần Cung, Lữ Bố, Trương Hợp, Dạ Lăng Vân, Trần Đình, Phương Lâm, Tiêu Chiến mấy vị tướng lĩnh đều vây quanh một phần sa đồ quan sát phạm vi thế lực của Dũng Dụ Vương!
Trần Cung nhìn tướng lĩnh xung quanh hiện ra ánh mắt đầy lửa nóng, bắt đầu xoa quyền mài chưởng, nghiêm mặt nói:
- Chư vị tướng lĩnh, hiện tại chúng ta căn cứ đoạt được tình báo, cùng tin tức của hàng tướng, kết hợp tình huống nhận được tình báo phân bố thực lực Dũng Dụ Vương, tin tưởng chư vị đã hiểu rõ ràng, ta cũng không muốn nói nhiều về chuyện này!
- Bây giờ quân ta tiến công Dũng Dụ Vương, có thể nói nhất chiến định càn khôn!
- Dũng Dụ Vương tất nhiên sẽ tập kết tất cả quân đội chống cự quân ta tại Dũng thành!
- Sau khi chúng ta đã tiêu diệt hai trăm ngàn đại quân của Dũng Dụ Vương, hắn tối đa cũng chỉ có thể tập kết một trăm ngàn đại quân, bởi vậy Dũng thành nhất định có một trăm ngàn đại quân trấn thủ!
Mà chúng ta một khi tiêu diệt một trăm ngàn đại quân này, như vậy Dũng Dụ Vương căn bản không có thực lực lại phản kháng, đến lúc thu lấy ba quận!&Hô!
Võ tướng xung quanh lộ ra ánh mắt lửa nóng nhìn Trần Cung. Mà lúc này Trương Hợp tỉnh táo nhìn sa đồ, trầm tư nói:
- Bây giờ vấn đề khó khăn lớn nhất cũng là một trăm ngàn đại quân này! Bằng vào hai trăm ngàn đại quân của chúng ta không thể cưỡng ép công thành, chỉ có thể dùng trí!
- Không sai, nếu như cưỡng ép công thành, coi như cầm xuống, hai trăm ngàn đại quân của chúng ta sẽ tiêu hao hầu như không còn!
Dạ Lăng Vân bổ sung.
Chúng tướng nghe vậy gật gật đầu, lập tức trầm tư!
Trần Cung nhìn chư vị võ tướng tự hỏi, hài lòng gật đầu.
- Chư vị không cần như thế!
- Tuy có ưu thế một trăm ngàn đại quân trấn thủ Dũng thành, nhưng ưu thế của chúng ta lớn hơn.
- Một: Chúng ta thu được thắng lợi, khí thế quân đội như hồng, mà bọn họ đối chiến quân ta lúc, nhất định khiếp đảm!
- Hai: tinh binh cường tướng của Dũng Dụ Vương đều đã bị chúng ta tiêu diệt!
Bây giờ Dũng Dụ Vương căn bản không có tướng tài.
- Ba: Có tồn tại vũ lực như Phụng Tiên, đến lúc đó chỉ cần cầm xuống Dũng thành, đánh một trận là thắng!
Trần Cung nhẹ nhõm nói.
Nghe thế tất cả mọi người nhìn về phía Lữ Bố!
Đúng vậy, có tuyệt thế võ tướng như Lữ tướng quân, người nào là đối thủ của hắn, chỉ cần Lữ Bố công lên đầu thành, nhất định thế bất khả kháng!
Như thế có thể trực tiếp chiếm cổng thành. Đến lúc đó không có cổng thành, bên trong chỉ là một trăm ngàn đại quân!
Bọn người Trương Hợp lộ ra vẻ khinh thường!
Lữ Bố cười ngạo nghễ, bá khí nói:
- Đến lúc đó ta trực tiếp đánh hạ cổng thành, các ngươi chỉ huy đại quân đi theo là được!
- Theo sát tướng quân!
Chúng tướng cung kính đáp.
Đây chính là lý do vì cái gì quân đội phải có võ tướng, không chỉ có thể tăng lên khí thế quân đội, còn là vũ lực mạnh nhất của đội quân.
Có lúc tình huống dưới số lượng quân đội song phương ngang nhau, thực lực quân sư không kém nhiều, võ tướng cường đại có thể trực tiếp quyết định thắng bại. Mà Dũng Dụ Vương bên kia căn bản không có võ tướng nào ra hồn, không ngăn cản được các loại võ tướng như Lữ Bố tấn công!
Trong lúc nhất thời, mọi người cảm thấy dễ dàng hơn. Trần Cung bình tĩnh nhìn mọi người, tuy vừa rồi Trần Cung nói rất nhẹ nhõm, nhưng còn cần cẩn thận mưu đồ một phen. Mà Trương Hợp tuy sắc mặt cũng nhẹ nhõm, nhưng nhìn kỹ ánh mắt của hắn còn tỉnh táo, không ngừng lộ ra tinh quang, hiển nhiên cũng đang không ngừng suy tư.
Rất nhanh ngày thứ hai, các võ tướng lấy Lữ Bố, Trương Hợp cầm đầu suất lĩnh hai trăm ngàn đại quân tiến về Dũng thành, một đường cờ xí già thiên tế nhật, các chiến sĩ một mảnh đen nghịt người mặc chiến giáp, quân kỷ nghiêm minh xuất phát tới Dũng thành. Bởi vì đại quân tiến lên không có chút che giấu, tất cả thế lực chú ý cuộc chiến tranh này đều biết!
Không ít người trong lòng yên lặng hô hào:
Bắt đầu!
Mà ba đại thế gia ở Biên Dương quận điên cuồng tấn công Nam Dương quận hơn.