Chương 136: Vị nhân kiệt thứ bảy
Tần Lâm Quân nhìn thoáng qua người thần bí, khẽ gật đầu một cái, hiển nhiên là người của nàng!
Nếu như Dung bà bà nhìn thấy người này, nhất định biết tu vi người này còn mạnh hơn bà!
Đây là một vị cường giả Niết Bàn cảnh hậu kỳ khủng bố!
Chỉ thấy người thần bí sau lưng cởi hắc bào, là một vị nữ tính trung niên, nàng cung kính nói với Tần Lâm Quân:
- Thiếu chủ, Tần Vương Lý Chính đã đi xa, chúng ta...
Tần Lâm Quân minh bạch ý, lắc đầu:
- Ta cũng không nghĩ tới bên cạnh Tần Vương đột nhiên xuất hiện một vị chiến lực mạnh mẽ như thế, chúng ta căn bản không giữ được hắn!
- Mà Thần Hoàng bây giờ sinh tử không biết, không có thế lực dám đi giết một vị hoàng tử!
Tần Lâm Quân nghĩ nghĩ hỏi:
- Mai di, người gặp qua võ tướng nghịch thiên như thế chưa!
Mai di nghĩ nghĩ chậm rãi lắc đầu.
Ánh mắt Tần Lâm Quân đầy phức tạp, bình tĩnh nói:
- Thủ hạ võ tướng dạng này, Tần Vương Lý Chính có hai người!
Sắc mặt Mai di biến hóa, không phải không tin thiếu chủ mình, mà có chút kinh hãi, lập tức nhìn qua Lôi lão bên cạnh, muốn xác nhận!
Lôi lão yên lặng gật đầu, trầm giọng nói:
- Là vị Lữ Bố tướng quân kia, lần trước ở Tần Vương phủ, ta cũng cảm nhận được uy hiếp ở trên người hắn, nếu như chiến đấu trên mặt đất, ta không phải đối thủ của hai người bọn họ!
Mai di chính là cường giả Niết Bàn cảnh hậu kỳ Trấn Quốc phủ bí mật phái tới, vừa mới đến không lâu, một mực được Tần Lâm Quân ẩn tàng, lưu làm một át chủ bài!
Nếu như hôm nay Lý Chính động thủ với nàng, hoặc Lý Chính không có cho Vũ Văn Thành Đô ra trận. Có lẽ kết quả hôm nay đã khác!
Theo màn đêm buông xuống, trận chiến đấu này đã triệt để kết thúc!
Một đoàn người Lý Chính cũng về tới Tần Vương phủ. Sau một ngày, Hoa Hùng, Vương Tùng chiếm lĩnh Biên Dương quận. Mà Tần Lâm Quân cũng không có thất ước, ba ngày sau, suất lĩnh bộ hạ rời khỏi Yến Dương phủ, xuất phát về phía đông!
Lữ Bố suất lĩnh đại quân cũng sắp trở về. Lý Chính phái người tiếp quản Nam Dương quận. Việc đã đến nước này, Lý Chính không sai biệt lắm dùng một năm triệt để nắm Yến Dương phủ trong tay, cùng ba quận chi địa của Yến Ngọc phủ!
Vài ngày sau, Lữ Bố suất lĩnh đại quân đã chạy về Tần Vương phủ. Bọn người Lý Chính ở trước cửa Tần Vương phủ tự mình nghênh đón Lữ Bố đám người trở về!
Lữ Bố bọn người nhìn Lý Chính đứng tại cửa ra vào tự mình nghênh đón, vội vàng xuống ngựa bái kiến:
- Điện hạ, mạt tướng (vi thần) may mắn không làm nhục mệnh chiếm lĩnh ba quận!
- Ha ha, thật tốt, chư vị khổ cực!
- Lần này tất cả tướng sĩ đều có công, tất thưởng!
Lý Chính đỡ Lữ Bố dậy, ra hiệu bọn người Dạ Lăng Vân đứng lên!
Mà mấy người Trần Cung và Trương Hợp thì trấn thủ trong ba quận!
Khi Lữ Bố uy vũ hùng tráng trông thấy Vũ Văn Thành Đô sau lưng Lý Chính, ánh mắt ngưng tụ, hắn cảm nhận được khí tức của đồng loại!
Mà Vũ Văn Thành Đô cũng nhìn chằm chằm Lữ Bố, Lý Chính nhìn ánh mắt hai người lửa nóng, hai tay vỗ cánh tay hai người mở miệng giới thiệu:
- Phụng Tiên, vị này chính là đồng liêu mới - Vũ Văn Thành Đô!
- Thành Đô, vị này là Lữ Bố - Lữ Phụng Tiên!
Vũ Văn Thành Đô tán thưởng nhìn Lữ Bố, quả nhiên không hổ là tam quốc đệ nhất võ tướng, Lữ Bố!
Vũ Văn Thành Đô biết sự tích của Lữ Bố, mà Lữ Bố còn không biết Vũ Văn Thành Đô là ai, nhưng Lữ Bố có thể cảm nhận được trên người Vũ Văn Thành Đô phát ra áp lực nặng nề!
Chỉ thấy Lữ Bố trang trọng nói với Vũ Văn Thành Đô:
- Tại hạ Lữ Bố!
- Vũ Văn Thành Đô!
Vũ Văn Thành Đô cũng lộ ra thần sắc trang trọng!
Đây là võ tướng tán thành lẫn nhau, trong lúc nhất thời hai người lại có cảm giác cùng chung chí hướng!
Mà Dạ Lăng Vân, Tiêu Chiến mấy người giật mình nhìn Vũ Văn Thành Đô hùng tráng, bởi vì bọn hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lữ Bố đối đãi một người nào như thế, coi như Lôi lão, Lữ Bố cũng không có trang trọng đối đãi!
Lý Chính nhìn mọi người cất cao giọng nói:
- Chư vị tướng sĩ khổ cực, bản vương đã sai người Tần Vương phủ chuẩn bị tiệc rượu, tối nay xếp đặt, khao chư vị tướng sĩ!
- Đa tạ điện hạ!
Các tướng sĩ hưng phấn hô, tiếng vang đầy khắp Yến Dương thành!
Ban đêm, bên trong Tần Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, vừa múa vừa hát, tiếng cười cười nói nói!
Trên bàn rượu, Hoa Hùng trắng trợn nói Vũ Văn Thành Đô như thế nào đại phát thần uy, trảm liền hai vị cường giả Niết Bàn cảnh, để mọi người kinh thán!
Lúc này Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô tận hứng uống rượu, muốn luận bàn một phen.
Hai người gặp phải nhân kiệt cùng cảnh giới, lòng bàn tay thực sự rất ngứa. Lập tức phong ấn tu vi, dưới cái nhìn soi mói của các tướng sĩ đi vào sân luyện võ đọ sức một phen. Chỉ thấy Lữ Bố cầm Phương Thiên Họa Kích, Vũ Văn Thành Đô nắm Phượng Sí Lưu Kim Thang!
Hai người tuy người mặc giản phục, nhưng trong mắt mọi người đang xem xung quanh giống như xích diễm () đối kháng kim mang ()!
[*Lửa đỏ, Tia sáng màu vàng]
Thân ảnh hai người khẽ động, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng đụng thẳng vào nhau.
Cản! Cản! Cản!
Trong nháy mắt hai người đã đánh mấy chiêu!
Hai người đều sử dụng binh khí dài, lực lượng kỹ xảo hai người cũng đã đạt tới đỉnh phong, có thể nói hai người là kỳ phùng địch thủ, tương xứng. Bên trong ánh mắt kính nể của mọi người, hai người chiến thành một đoàn. Xung quanh hai người đầy kích ảnh, hai người chỉ bằng vào lực lượng của thân thể, đã làm cho mặt đất sân luyện võ dù Tiên Thiên cảnh đều đánh không nứt bắt đầu rạn nứt!