Chương 147: Lý Vọng Thay Đổi (1)
- Dương công tử thực sự xin lỗi, tiểu nhân không biết ngài muốn tới, tiểu nhân đáng chết! Nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong gian phòng, không bằng Dương công tử đi một gian phòng khác, như thế nào!
Dương Hạo Vũ lạnh lùng nhìn tiểu nhị, thật ra cũng không trách hắn, nhưng hôm nay hắn đặc biệt đến tìm phiền toái!
Bọn người Dương Hạo Vũ đẩy điếm tiểu nhị ra. Thẳng tắp lên lầu, càng ngày càng tới gần gian phòng Lý Chính, sau đó Dương Hạo Vũ hô to một tiếng:
- Bổn công tử ngược lại muốn nhìn xem là ai dám chiếm lấy gian phòng của ta!
Sau đó Dương Hạo Vũ đá bay cửa phòng kế bên phòng của Lý Chính!
Bên trong truyền đến tiếng gầm giận dữ:
- Dương Hạo Vũ, ngươi tới làm gì!
Trong gian phòng sát vách, Lý Chính nghe tiếng quát này, đột nhiên cảm giác có chút quen thuộc. Quả nhiên!
Tiếng Dương Hạo Vũ phách lối truyền tới:
- Nha, nguyên lai là Bát hoàng tử, đang hẹn hò cùng Mộ Tuyết Linh tiểu thư ở đây sao?!
- Dương Hạo Vũ, ngươi mẹ nó cố ý đến gây chuyện nhỉ!
Lý Vọng nộ khí trùng thiên quát.
Khi con cháu những quan viên khác xích lại gần xem xét tình hình, quả nhiên ngoại trừ Bát hoàng tử Lý Vọng ra, còn có một người khuôn mặt tản ra ý lạnh gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, chính là Mộ Tuyết Linh!
Chậc chậc chậc!
- Cô nam quả nữ, Mộ Tuyết Linh tiểu thư ngươi hình như đính hôn với Nam Ly Chung thì phải, có phải rất không thích hợp!
Dương Hạo Vũ trêu ghẹo.
- Ngươi im ngay, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta bao giờ đính hôn với Nam Ly Chung!
Mộ Tuyết Linh lạnh giọng nói.
Mà Lý Vọng thấy nữ nhân mình yêu thích bị người khác trêu chọc, nhảy dựng lên bay thẳng tới Dương Hạo Vũ, giận dữ nói:
- Dương Hạo Vũ, ngươi mẹ nó muốn chết!
Lý Vọng bạo phát chiến ý cường đại, một quyền đầu phóng tới Dương Hạo Vũ, chỗ sâu trong mắt Dương Hạo Vũ lộ ra một ý đạt thành mục đích, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nhìn đối phương, khi Lý Vọng nâng quyền vọt tới Dương Hạo Vũ, một người trung niên nam tử sau lưng Dương Hạo Vũ nhẹ nhàng giơ tay nắm chặt quyền đầu của Lý Vọng!
Rõ ràng là một vị cường giả Tông Sư đỉnh phong!
Dương Hạo Vũ tiếp tục cười nhạo:
- Bát hoàng tử đừng thẹn quá hoá giận, bổn công tử chỉ bất quá nói vài lời nói thật, thế mà muốn đánh bổn công tử rồi!
- Đúng vậy, không sai!
- Dương công tử nói không sai!
- Bát hoàng tử không đủ phong độ!
Một số con cháu quan viên sau lưng Dương Hạo Vũ tiếp ứng.
Lý Vọng lui lại một bước, lạnh lùng nhìn mấy người đối diện, mà bách tính phía dưới bắt đầu ở bốn phía chỉ trỏ bọn hắn!
- Lý Vọng, đừng động thủ! Bọn họ đến có chuẩn bị, ngươi động thủ, chuyện sẽ càng náo càng lớn!
Chiến lão trong đầu Lý Vọng nhắc nhở.
Lý Vọng cắn răng, nói với sư phụ trong đầu:
- Sư phụ, bọn họ quá làm càn, không chỉ làm nhục ta, còn vũ nhục Linh Nhi!
Dương Hạo Vũ nhìn Lý Vọng muốn dừng tay, ánh mắt lóe lên, lại muốn tiếp tục nói cái gì, một gian phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một câu, dù trong lúc mọi người đang ồn ào vẫn rất rõ ràng:
- Bây giờ là thế đạo nào sao ai cũng dám nghị luận hoàng tử!
Lúc đầu Lý Chính không muốn quản, nhưng người khác đều biết quan hệ giữa hắn cùng Lý Vọng, một khi bọn họ đánh lên, khẳng định sẽ bại lộ hắn tồn tại, đến lúc đó hắn sẽ chỉ càng thêm xấu hổ!
Dương Hạo Vũ híp mắt nhìn gian phòng Lý Chính, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai!
Lý Vọng nghe tiếng nói thì ánh mắt sáng lên, sau đó gian phòng mở ra. Khi mọi người trông thấy một thiếu niên anh tuấn uy vũ tản ra khí tức tôn quý, ánh mắt co rụt lại!
Hiển nhiên là một vị không phải phàm nhân!
Dương Hạo Vũ kinh hô:
- Tần Vương điện hạ!
- Tần Vương điện hạ!
Mọi người giật mình!
Một năm trước Tam hoàng tử cùng đính hôn đệ nhất thiên kiêu Đại Hiên hoàng triều Tần Lâm Quân, gây nên sóng to gió lớn tại Ngọc Kinh thành, sau đó được Thần Hoàng bệ hạ tứ phong một phủ chi địa!
Những quan viên bách tính sẽ nghĩ rằng Tần Vương được Thần Hoàng sủng ái, bây giờ là vương gia có được một phủ chi địa
Nhưng Dương Hạo Vũ thật sâu hiểu rõ Tần Vương vừa về Ngọc Kinh thành lợi hại như thế nào!
Không nói trước hôm qua vì chuyện gì đánh người Tông Nhân phủ, một Dũng Dụ Vương nổi danh có mưu có dũng ở Ngọc Kinh thành chưa đến một tháng đã bị Tần Vương đánh bại, đến mức Dũng Dụ Vương càng vô thanh vô tức biến mất!
Ngươi đoán là ai làm?!
Mà người Tông Nhân phủ còn đi tìm Tần Vương, nhưng vậy thì sao?!
Chớ nói chi một đời thiên kiêu Tần Lâm Quân, bị hắn bức đến mức không thể không rời khỏi Yến Dương phủ!
Ngươi nói Tần Vương là thường thường không có gì lạ giống như trước!
Huống chi động thủ trước cổng chính hoàng cung, còn đánh người Tông Nhân phủ, mà bây giờ Tần Vương còn có thể hảo hảo uống rượu mua vui!
Dương Hạo Vũ kinh ngạc một thân mồ hôi lạnh, thân phận địa vị Tần Vương hôm nay đều không phải một Bát hoàng tử có thể so sánh, đủ để bình khởi bình tọa cùng Dương Vương Lý Tuân!
Dương Hạo Vũ ung dung không vội cung kính nói với Lý Chính:
- Tại hạ Dương gia Dương Hạo Vũ, gặp qua Tần Vương điện hạ!
- Không biết Tần Vương điện hạ ở đây, chúng ta quấy rầy đến Tần Vương nhã hứng, vạn phần xin lỗi!
- A! Làm sao xin lỗi đây!
Lý Chính cầm chén rượu trong tay, bình tĩnh nhìn Dương Hạo Vũ. Vũ Văn Thành Đô đột nhiên đứng lên, khí thế ngưng tụ xung quanh!
Cường giả Tông Sư đỉnh phong vừa mới nhẹ nhõm đón lấy một quyền của Lý Vọng đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Hạo Vũ, gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Văn Thành Đô, còn bọn người Dương Hạo Vũ bên cạnh càng nhìn trung niên cường giả này đang không ngừng nhỏ xuống mồ hôi lạnh từ trên đầu!
Cường đại!
Quá mạnh!