Chương 164: Tông Nhân Phủ Có Động Tác
- Mà bây giờ kế sách Thần Hoàng bệ hạ đã có hiệu quả, bây giờ điện hạ ở Ngọc Kinh thành xa xa, ba đại thế gia cùng bọn người Tần Lâm Quân cũng không đưa ánh mắt đặt vào Tần Vương phủ, ba đại thế gia muốn trước khi ngài trở về giải quyết hết thế lực Tần Lâm Quân, mà Tần Lâm Quân cũng muốn trước khi điện hạ trở về cấp tốc phát triển thế lực.
Lý Nho uống một hớp trà, nhuận thấm giọng, nhìn Lý Chính tập trung tinh thần nhìn hắn, cười nhạt một tiếng tiếp tục nói:
- Bởi vậy ta tán thành ý nghĩ của điện hạ, cho rằng điện hạ rất không cần phải về Yến Châu nhanh như vậy, Trương Cư Chính chắc hẳn cũng nghĩ như thế!
- Ừm!
Lý Chính nhẹ gật đầu, ánh mắt phức tạp hỏi lại Lý Nho:
- Vương Tổng đã cảm thấy phụ hoàng mưu đồ không đơn giản, tuy nhiên phân phong Thái tử, Vũ Vương, Dương Vương cùng bản vương đến bốn châu muốn mượn dùng thế lực của chúng ta uy áp các phương. Nhưng bản vương cảm thấy kém một chút gì đó, bốn người chúng ta cũng bất quá chỉ là một con cờ mà thôi!
Lý Nho nghe chủ công mình nói thế, yên lặng gật đầu, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng nói:
- Ta vẫn cho rằng Thần Hoàng bệ hạ mưu đồ long trọng hơn, thậm chí ngay cả hắn trọng thương đều chỉ là một cái bẫy!
Lý Chính nheo mắt nhìn Lý Nho, nghe hắn tiếp tục nói.
- Điện hạ, ngươi có phát hiện hay không, sau khi Thần Hoàng bệ hạ bị trọng thương, rất nhiều thế lực bắt đầu xuất hiện, mà thế lực triều đình căn bản không có bị ảnh hưởng quá lớn, càng ngày càng điệu thấp!
- Mà các thế lực cướp đoạt lại là địa phương triều đình trước đó cũng không có chưởng khống, mà những địa phương này giống như Thần Hoàng cố ý ném ra ngoài, để hai phe thế lực liền nhau đối kháng chém giết!
- Triều đình tổn thất không lớn, thế lực này lại chém giết lẫn nhau, tiêu hao không ngừng!
- Mà ta lại cho rằng Thần Hoàng bệ hạ phân phong bốn châu cho bốn người điện hạ, không biết là muốn ở phía sau làm ngư ông đắc lợi, hay là muốn hấp dẫn ánh mắt đại thế lực, để Thần Hoàng bệ hạ ẩn tàng phía sau, Thần Hoàng bệ hạ ở sau lưng khẳng định có đại động tác đại mưu hoa.
Lý Chính tán đồng gật đầu.
- Bây giờ Đại Hiên hoàng triều biến hoá thất thường, vô cùng phức tạp. Bản vương ở tại Ngọc Kinh thành nhìn Yến Châu ba đại thế gia cùng Tần Lâm Quân chém giết, bây giờ bản vương ở Ngọc Kinh thành mới có thể tính là an toàn một chút.
Lý Nho nhẹ nhõm nở nụ cười nói:
- Không sai, đối với điện hạ mà nói, bây giờ an toàn nhất là Ngọc Kinh thành!
Không sai, Lý Chính bây giờ đang ở Ngọc Kinh thành có thể nói là chỗ thoải mái nhất an toàn nhất. Một khi trở lại Yến Châu, tất sẽ bị ba đại thế gia Yến Châu nhằm vào. Mà bây giờ Lý Chính là Yến Châu tổng đốc cao quý, Tần Lâm Quân không nhất định sẽ còn tác cùng. Mà Lý Chính ở Ngọc Kinh thành, Thái tử, Vũ Vương, Dương Vương ba người căn bản sẽ không xem Lý Chính như đối thủ, bởi vì Lý Chính hiện tại đã mất đi Vân quý phi, lại thêm không có thế lực chống đỡ, đối với sau lưng bọn hắn có các đại thế lực chống đỡ, Lý Chính căn bản không tạo được nguy hiểm gì!
Đối thủ bọn hắn là lẫn nhau!
Bọn họ mặc dù biết Lý Chính có Vũ Văn Thành Đô rất mạnh, thế nhưng thế nào!
Chẳng lẽ sẽ còn tới mười người như thế à!
Cắt!
Bởi vậy ở Ngọc Kinh thành cơ bản không có người coi Lý Chính hắn là đối thủ, trước khi Lý Chính không có hư hao bọn họ, cơ bản đều sẽ giao hảo Lý Chính.
Mà lúc này, cuộc sống Lý Vọng không quá thoải mái. Khi cung yến, tuy Lý Vọng đánh bại Nam Ly Chung, nhưng thái tử cùng Dương Vương nói vài lời trực tiếp đánh gãy ý hắn muốn thỉnh cầu Thần Hoàng ban hôn, mà Thần Hoàng bởi vì nguyên nhân Vân quý phi, Lý Vọng muốn gặp Thần Hoàng cũng khó khăn. Lại thêm Thái tử biết mình bị phong đến Lạc Châu, bắt đầu mười phần sốt ruột lôi kéo Nam Ly Chung. Mà cao tầng Dương Thiên tông cũng biết kế sách của Thần Hoàng, không thể không nuốt vào quả đắng, trực tiếp hợp tác cùng thái tử. Bởi vậy thái tử hạ công phu rất lớn đối với chuyện Nam Ly Chung cưới Mộ Tuyết Linh. Mà Vũ Vương bởi vì mình muốn đi quản lý Hoang Châu, xa cách Lý Vọng, không muốn lãng phí thời gian trên người Lý Vọng. Mấy ngày nay Lý Vọng muốn đi Mộ phủ tìm Mộ Tuyết Linh đều không được, Mộ gia đều không cho Mộ Tuyết Linh ra ngoài gặp Lý Vọng!
Khi Lý Vọng lại một lần bị người Mộ phủ từ chối bái phỏng Mộ Tuyết Linh, ủ rũ cúi đầu đi trên đường cái. Trên đường phố lớn phồn hoa, Lý Vọng mang theo hai mắt thất thần du tẩu không mục đích.
Mà ý thức không ngừng tố khổ cùng Chiến lão:
- Sư phụ, ngài nói ta và Tuyết nhi thật không có khả năng à, sư phụ ta nên làm cái gì đây?
Bỏ trốn?
Lý Vọng nghĩ qua ý nghĩ này, nhưng ha ha. Không nói trước Mộ Tuyết Linh có vụng trộm rời khỏi từ bên trong Mộ phủ hay không, ngay cả chuyện Lý Vọng chạy ra hoàng cung đều khó có khả năng, tin hay không, Lý Vọng ban đêm chưa có trở lại hoàng cung, mang theo Mộ Tuyết Linh bỏ trốn. Sáng ngày thứ hai Lý Vọng sẽ quỳ gối trước cửa ngự thư phòng của Thần Hoàng, hô hào phụ hoàng tha mạng!
Một người đường đường là hoàng tử tự nhiên vì một nữ tử mà bỏ trốn, quả thực mất hết mặt mũi Hoàng tộc. Lại thêm Thái tử cùng Dương Vương căm thù, kết cục của Lý Vọng muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm!