Chương 166: Mộ Tuyết Linh (2)
Ai bảo Tam hoàng huynh không giúp ta!
Lý Thiên Giang quay đầu trở lại nhìn Lý Vọng, ý cười đầy mặt trực tiếp mở miệng nói:
- Bát hoàng tử, ngươi phải biết ta chính là người Tông Nhân phủ, cưới gả hoàng tử, công chúa đều phải đi qua ta Tông Nhân phủ chúng ta, ngươi coi như không tin ta, nhưng ngươi cần phải tin tưởng Tông Nhân phủ chứ!
Lý Vọng nghe được Lý Thiên Giang nói hoàn toàn yên tâm, trong lòng nhất thời tin tưởng sáu phần. Bởi vì Tông Nhân phủ thật có thể đề cử Thần Hoàng bệ hạ việc hoàng tử lập gia đình!
Đến lúc đó Lý Vọng lại van cầu Thần Hoàng có lẽ thật có thể được!
Lý Vọng nghĩ tới đây, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng. Lý Thiên Giang nhìn Lý Vọng lộ ra nét mừng, khóe miệng hơi hơi giương lên. Mắc câu rồi!
Sau đó Lý Thiên Giang nhìn tửu lâu bốn phía náo nhiệt, nhất thời nói với Lý Vọng:
- Bát hoàng tử chúng ta ở chỗ này trò chuyện quá không an toàn, không bằng chúng ta tìm một địa phương an toàn nói một chút trợ giúp kế hoạch ngươi cưới Mộ Tuyết Linh đại tiểu thư, như thế nào?
Lý Vọng nhìn tửu lâu bốn phía ồn ào, trong lòng xiết chặt.
Không sai!
Nếu như bị người khác nghe thấy, nói cho Thái tử hoặc là Dương Vương, sẽ thêm không ít phiền phức.
Lý Vọng nhìn Lý Thiên Giang kiên định mở miệng:
- Như vậy đi Vọng Ương cung của ta đi, như thế nào? Chỗ đó tuyệt đối an toàn!
Lý Thiên Giang nghe Lý Vọng nói thế, nụ cười càng tươi!
Sau đó hai người kết bạn đồng thời trở lại hành cung Bát hoàng tử, Vọng Ương cung!
Thẳng đến màn đêm buông xuống, Lý Thiên Giang mới chậm rãi đi ra khỏi Vọng Ương cung, mà Lý Vọng một mực tiễn hắn đến cửa Vọng Ương cung!
Lý Vọng nhìn Lý Thiên Giang đi xa, biểu lộ căng cứng mấy ngày nay thư giãn không thôi.
Lý Vọng nhớ tới kế hoạch Lý Thiên Giang vừa kể ra, trong mắt có chút phức tạp.
- Sư phụ, ngài nói phương pháp này có thể làm không! Nếu quả như thật muốn như vậy, chúng ta sẽ đắc tội Tam hoàng huynh!
- Ngươi không phải đã quyết định rồi sao!
Chiến lão nhìn đồ nhi của mình, sớm hiểu rõ quyết định của hắn!
Lý Vọng đột nhiên nghĩ đến Lý Chính trước giúp đỡ hắn, trong lòng lóe qua một tia áy náy!
Nhưng não hải lóe lên hình ảnh nụ cười mê người của Mộ Tuyết Linh, lập tức lại kiên định!
- Tam hoàng huynh ai bảo ngươi không giúp ta, ta chỉ là sử dụng danh nghĩa của ngươi mà thôi, không có tổn hại ích lợi của ngươi!
Lý Vọng yên lặng suy nghĩ, sau đó đi trở về Vọng Ương cung. Lúc này trong một tòa viện xa xa Ngọc Kinh thành, có một gốc đào ngạo nghễ đứng thẳng, trên mặt đất rơi đầy hoa đào, hai người ngồi ngay thẳng phía trên ụ đất. Nam Ly Chung ôn nhu nhìn một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt. Mà nếu như bóng lưng nữ tử xinh đẹp này bị Lý Vọng nhìn thấy, lập tức liền biết bóng lưng quen thuộc của nữ nhân hắn yêu mến - Mộ Tuyết Linh!
Lúc này Mộ Tuyết Linh nhìn Nam Ly Chung tướng mạo tuấn nhã, trên gương mặt xinh đẹp thể hiện ra một chút đỏ hồng, lộ ra một chút ngượng ngùng. Mộ Tuyết Linh xấu hổ mở miệng nói:
- Nam đại ca, từ khi hai năm trước cách biệt, chúng ta đã rất lâu không có gần nhau như hôm nay!
Nam Ly Chung ôn nhu nhìn Mộ Tuyết Linh, nói khẽ:
- Tuyết Linh muội muội, về sau chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, sẽ không lại tách ra!
Mộ Tuyết Linh nhìn Nam Ly Chung như thế, hiểu rõ ý hắn ý, sắc mặt càng thêm đỏ thẫm cúi đầu.
- Ai nha! Nam đại ca ngươi nói như vậy, ta thật ngượng ngùng, ta phải đi đây!
Sau đó Mộ Tuyết Linh đứng dậy muốn quay người rời đi, nhưng Nam Ly Chung đưa tay ra kéo nàng tiếp tục ngồi xuống, cười to cất cao giọng nói:
- Ha ha! Tuyết Linh muội muội, hôn sự của chúng ta đều sắp định xuống!
- Hai người chúng ta còn có cần gì khách khí!
Sau đó Mộ Tuyết Linh tùy ý lôi kéo hai lầ thì thuận theo Nam Ly Chung lại ngồi xuống, mà tay một mực bị Nam Ly Chung nắm, không có ý muốn để Nam Ly Chung lấy ra. Mắt Mộ Tuyết Linh mang theo ý cười, thanh tú động lòng người nói:
- Nam đại ca, chúng ta đã không cần khách khí, như vậy ta sẽ không khách khí, ta lần này đến là có chuyện muốn nói với ngươi, không biết Nam đại ca có chịu hỗ trợ hay không!
Nam Ly Chung nhìn đôi mắt phượng mê người kia nhíu lại, thảy ta Mộ Tuyết Linh ra, nâng chén trà trước mắt nói:
- Không biết Tuyết Linh muội muội cần ta hỗ trợ cái gì!
Mộ Tuyết Linh nhìn động tác của Nam Ly Chung, không khỏi cười một tiếng:
- Ai nha, yên tâm đi! Chuyện này đối với Nam đại ca ngươi mà nói cũng là vấn đề nhỏ, chuyện dễ như trở bàn tay!
Mộ Tuyết Linh nhìn thoáng qua Nam Ly Chung mặt mỉm cười uống một ngụm trà, động tác bộ dáng bảo trì không đổi nhìn mình, trong lòng không khỏi cảm thán một miệng, sau đó ôn nhu nói:
- Nam đại ca, ca ca của ta ngày mai không phải muốn đi trước Lạc Châu, đảm nhiệm trông coi một quận sao?
- Nhưng ca ca ta chưa quen cuộc sống tại Lạc Châu, ta rất lo lắng. Bởi vậy ta muốn Nam đại ca có thể trợ giúp ca ca ta hay không, để hắn ở nơi đó có thể nhẹ nhàng hơn một ít!
Nam Ly Chung nghe Mộ Tuyết Linh nói thế lộ ra ý cười, vỗ ngực một cái nói:
- Chuyện ca ca Tuyết Linh muội muội không phải là chuyện của ta à, Tuyết Linh muội muội yên tâm, ta sẽ lập tức viết một lá thư truyền về Dương Thiên tông, đến lúc đó phụ thân ta khẳng định sẽ phái người trợ giúp ca ca muội!
- Ừm, đa tạ Nam đại ca!