Chương 168: Chủ Trì Thiên Kiêu Thú Liệp Chiến (1)
Lý Chính đi vào ngự thư phòng, nhìn thấy trên bàn bày đầy tấu chương.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng, nguyện phụ hoàng vạn an!
Lúc này Thần Hoàng có chút mỏi mệt, mí mắt hơi trầm thấp nhìn Lý Chính, thoáng chốc có chút tinh thần.
- Chính nhi, ngươi đã đến! Ngồi xuống trước đi!
Thần Hoàng ra hiệu lấy Lý chính ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh.
Lý Chính cung kính gật đầu, sau đó dời bước tiến lên ngồi xuống.
Thần Hoàng nhìn Lý Chính cung kính như thế, sắc mặt không khỏi buông lỏng, trong ánh mắt mang theo một phần từ ái, hai phần áy náy, bảy phần phức tạp nhìn con trai thứ ba của mình.
- Chính nhi, chuyện Vân Phi trúng độc, phụ hoàng thật cảm thấy hổ thẹn, phụ hoàng nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù vì ái phi của trẫm!
Thần Hoàng lộ ra ánh mắt hung ác, toàn bộ ngự thư phòng tràn đầy sát khí.
Lý Chính nghe Thần Hoàng nói thế, lập tức đứng lên, hai mắt đỏ bừng, mặt mũi tràn đầy cừu hận nói:
- Phụ hoàng bây giờ còn không có tìm được hung thủ sát hại mẫu phi sao?!
Thần Hoàng áy náy nhìn Lý Chính nói:
- Tuy phụ hoàng tra ra mấy phi tử có quan hệ, đã cho các nàng đi xuống chôn cùng, nhưng trẫm biết còn có người khác là hung thủ sau màn chân chính, trẫm cam đoan với ngươi nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho ái phi của trẫm!
Lý Chính nghe thế bái lạy Thần Hoàng:
- Đa tạ phụ hoàng!
Thần Hoàng thở dài một hơi, nhìn vóc người Lý Chính gầy gò, cảm thán nói:
- Chính nhi, mấy ngày nay ngươi chịu khổ rồi!
Lý Chính đầy nước mắt nói:
- Nhi thần không khổ cực, phụ hoàng vì chuyện mẫu phi mới là cực khổ nhất, hi vọng phụ hoàng chú ý tu dưỡng thân thể, ngài hiện tại trọng thương trong người, đừng quá mức mệt nhọc!
- Nhi thần không muốn đã mất đi mẫu phi, còn mất đi phụ hoàng!
Thần Hoàng cảm động nhìn Lý Chính, đi đến trước mặt Lý Chính, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
- Lần này phụ hoàng gọi ngươi tới là muốn ngươi thay thay phụ hoàng làm một việc!
- Xin phụ hoàng phân phó!
Lý Chính nhìn Thần Hoàng kiên định nói.
- Qua một đoạn thời gian nữa, thiên kiêu thú liệp chiến phụ hoàng một mực chủ trì mỗi năm một lần sẽ bắt đầu, nhưng phụ hoàng đã không có tinh lực dư thừa tiến về chủ trì, phụ hoàng càng nghĩ, cảm thấy Chính nhi ngươi thích hợp chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến nhất, không biết Chính nhi có nguyện ý chủ trì hay không!
Lý Chính có chút giật mình nhìn Thần Hoàng, không biết Thần Hoàng rốt cuộc có ý gì!
- Phụ hoàng, cái này... Không tốt lắm đâu, không bằng để Thái tử hoặc là hoàng huynh làm chủ, nhi thần sợ nhi thần không đủ tư cách chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến!
Thần Hoàng có chút hài lòng nhìn biểu lộ của Lý Chính, tùy ý mở miệng nói:
- Nếu để cho một người hai người bên trong bọn họ đi chủ trì, như vậy một người khác sẽ cảm thấy phụ hoàng không công bằng, mà Tuân nhi càng thấy không công bằng. Bên trong mấy nhi tử của trẫm, Chính nhi ngươi là làm cho phụ hoàng yên tâm nhất, vui mừng nhất.
- Mà để ngươi tiến chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến, tin tưởng mấy người Thái tử bọn hắn cũng sẽ cảm thấy công bình, cũng sẽ ủng hộ Chính nhi.
Lý Chính cúi đầu xuống không ngừng tự hỏi Thần Hoàng có dụng ý gì, thiên kiêu thú liệp chiến có dụ hoặc rất lớn đối với mấy người thái tử bọn họ, nhưng đối Lý Chính mà nói cũng có chút tốn công mà không có kết quả. Nhưng khi Lý Chính ngẩng đầu lên nhìn Thần Hoàng đang nhìn mình, mình từ chối không được, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:
- Nhi thần nghe theo phụ hoàng an bài!
Thần Hoàng hài lòng nhìn Lý Chính, sau đó nói:
- Trẫm thấy Vũ Văn Thành Đô kia rất nhanh có thể đột phá đến Tông Sư đỉnh phong, trẫm ban thưởng ngươi ba Niết Bàn Quả, như thế nào?!
Lý Chính nhất thời đại hỉ, ngạc nhiên nhìn Thần Hoàng!
Niết Bàn Quả như là Thiên Linh Quả, Thiên Linh Quả dùng cho đột phá Tông Sư cảnh, Niết Bàn Quả thì dùng cho đột phá Niết Bàn cảnh!
Lúc Thần Hoàng nói muốn ban thưởng ba Niết Bàn Quả cho Lý Chính, trong lòng Lý Chính mừng thầm, một khi nhận được Niết Bàn Quả. Đến lúc đó không chỉ Vũ Văn Thành Đô có thể đột phá Niết Bàn cảnh, Lữ Bố cũng có thể đột phá Niết Bàn cảnh. Hai người bọn họ một khi đột phá Niết Bàn cảnh, chỉ có hai chữ để hình dung:
- Vô địch!
Hai người cũng là bốn chữ:
- Vô địch! Vô địch!
Đến lúc đó Lý Chính có tự tin chống lại Yến Châu ba đại thế gia!
Lý Chính nhìn Thần Hoàng mình nói lời cảm ơn:
- Đa tạ phụ hoàng ban thưởng, nhi thần nhất định không phụ phụ hoàng hậu ái!
Thần Hoàng hài lòng gật đầu.
Lý Chính cảm thấy Thần Hoàng không còn chuyện gì, muốn chuẩn bị cáo lui.
Thần Hoàng quay người, ánh mắt nhìn vào trên bàn bày đầy tấu chương đột nhiên hỏi:
- Chính nhi, ngươi cảm thấy Thái tử, Vũ Vương, Dương Vương, mấy hoàng huynh hoàng đệ của ngươi như thế nào?
Lý Chính kinh ngạc nhìn bóng lưng Thần Hoàng, trong lòng suy nghĩ Thần Hoàng có ý gì?
- Nhi thần cảm giác bọn họ đều là văn võ song toàn, tài năng xuất chúng, đa mưu túc trí, chính là nhân tài trụ cột của Đại Hiên hoàng triều chúng ta!
- A!
Thần Hoàng xoay người lại, ngữ khí dừng lại một chút, sau đó lại hỏi:
- Vậy ngươi cảm giác bọn hắn so sánh cùng ngươi thì như thế nào?
Lý Chính nheo mắt, đây là muốn làm gì?!
Tất cung tất kính đàng hoàng nói:
- Nhi thần làm sao có thể so sánh cùng bọn hắn, nhi thần chỉ muốn an tâm làm tốt chuyện phụ hoàng giao cho nhi thần!
- Ngươi đó! Ngươi đó!
Thần Hoàng cười dùng ngón tay chỉ chỉ Lý Chính;
- Ngươi làm sao không thể so sánh cùng bọn họ, tuy bọn họ có thế lực sau lưng chống đỡ mình, nhưng ngươi...
Thần Hoàng ý vị thâm trường nhìn Lý Chính tiếp tục nói:
- Cơ duyên của ngươi cũng không ít, thủ hạ người tài ba võ tướng của ngươi trẫm thấy cũng là nhân vật thiên kiêu hiếm thấy!
- Trẫm rất ngạc nhiên, ngươi như thế nào thu được bọn họ? Người giống như bọn họ xuất hiện tại Đại Hiên hoàng triều khẳng định sẽ có thông tin, thế nhưng kỳ quái là trẫm lại tìm không thấy bọn họ!