Chương 169: Chủ Trì Thiên Kiêu Thú Liệp Chiến (2)
Trong lòng Lý Chính lạnh lẽo, quả nhiên muốn bắt đầu hỏi thăm lai lịch thủ hạ nhân kiệt của mình!
Lý Chính cưỡng chế để trong lòng mình trấn định lại, cúi đầu xuống nói:
- Phụ hoàng, có thể là nhi thần vận khí tốt, vừa hay có một mắt biết nhìn người, bọn họ có lẽ vốn là thường thường không có gì lạ, nhưng sau khi đầu nhập vào nhi thần, thiên phú của bọn hắn bởi vậy bạo phát!
Lúc Lý Chính nói hết lời, ngự thư phòng yên tĩnh một hồi, Thần Hoàng chăm chú nhìn chằm chằm Lý Chính, Lý Chính có thể cảm nhận được trong ánh mắt Thần Hoàng ẩn chứa vô cùng uy nghiêm, thế bất khả kháng, tràn ngập bá khí, thấm nhuần tâm linh, khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Lý Chính triệt để bình tĩnh lại. Sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt của Thần Hoàng!
- Ha ha ha!
- Tốt!
Thần Hoàng nhìn động tác của Lý Chính, không có chút tức giận, ánh mắt mang theo vui mừng nhìn con trai mình!
- Chính nhi, ngươi có thể xác định bọn họ sẽ một mực hiệu trung với ngươi sao!
Lý Chính mắt sáng ngời, kiên định nói:
- Nhi thần xác định bọn họ sẽ một mực hiệu trung với nhi thần!
- Tốt!
Thần Hoàng quay người về tới trước ghế rồng bá khí ngồi xuống.
- Còn nhớ rõ lời của trẫm nói không?!
- Nhớ kỹ, chỉ khi ngươi có thực lực cường đại, mặc kệ chuyện gì, ngươi nói cái gì, bọn họ sẽ tin cái đó!
Mắt Lý Chính sáng như đuốc, nhìn Thần Hoàng nói:
- Nhi thần hiểu rõ!
- Ừm, ngươi lui ra đi!
- Vâng, nhi thần cáo lui!
Lý Chính đi ra ngự thư phòng giống như thâm uyên, thở ra một hơi thật sâu, thư giãn xuống, y phục sau lưng Lý Chính đều ướt đẫm. Mà ở bên ngoài Lý Nho, Vũ Văn Thành Đô nhìn Lý Chính biểu lộ, vội vàng tiến lên đón. Lý Chính khoát khoát tay, để bọn hắn trước đi theo mình ra khỏi hoàng cung, trở lại Tần Vương phủ lại nói!
Một đoàn người Lý Chính vội vã về tới Tần Vương phủ. Trong phòng mùi thơm hoa cỏ tràn ngập, Lý Chính ngồi trên cao vị, Lý Nho, Vũ Văn Thành Đô phân biệt ngồi hai bên. Lý Chính trực tiếp mở miệng kể lại chuyện vừa mới gặp Thần Hoàng.
- Phụ hoàng dự định để bản vương đi chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến sau năm ngày nữa!
Khi nhắc tới thiên kiêu thú liệp chiến, trong lòng Lý Chính thì hồi tưởng lại mình trước một năm vẫn còn là tuyển thủ dự thi có cũng được mà không có cũng không sao, mình thường thường không có gì lạ, chỉ bất quá vận khí tốt được một Thiên Linh Quả mà thôi!
Mà bây giờ chỉ bất quá trôi qua một năm đã có thể chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến!
Tạo hóa trêu người!
Chậc chậc chậc!
Nếu như ý nghĩ của Lý Chính bị các thiên tài thiên kiêu năm trước đánh chết đánh sống phí hết tâm tư cướp đoạt Thiên Linh Quả biết, khẳng định xì hắn một mặt, vụng trộm hung hăng mắng hắn!
Sau khi Lý Chính kể lại mọi việc từ khi nhìn thấy Thần Hoàng, rồi cùng Thần Hoàng nói chuyện với nhau, lập tức cầm chén trà bên cạnh khẽ thưởng thức mấy ngụm. Mà Lý Nho nghe Lý Chính ngồi ở phía trên kể, ánh mắt không ngừng lộ ra ánh sáng, hiển nhiên đang suy tư.
Thời gian một chén trà trôi qua, Lý Nho nhìn Lý Chính cung kính nói:
- Điện hạ, ta cho rằng ngài chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến này lợi nhiều hơn hại, không nói trước sức ảnh hưởng của điện hạ khi chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến, coi như Thần Hoàng ban thưởng ba Niết Bàn Quả đã đáng giá để điện hạ chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến lần này!
Lý Chính gật gật đầu, mà đôi mắt vàng của Vũ Văn Thành Đô càng sáng rõ, nếu như mình cầm tới Niết Bàn Quả, đột phá đến Niết Bàn cảnh, thực lực càng cường đại.
Đến lúc đó có thể trợ giúp chủ công, về sau ai còn dám bất lợi với chủ công, nhìn xem Phượng Sí Lưu Kim Thang của ta có đủ sáng hay không!
Vũ Văn Thành Đô biết Lý Chính nhất định là vì Niết Bàn cảnh nên mới đáp ứng Thần Hoàng. Vũ Văn Thành Đô có chút sầu lo mở miệng nói:
- Điện hạ, nếu như ngài chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến có thể để Thái tử, Vũ Vương, Dương Vương căm thù hay không!
- Dù sao đây cũng là một vinh dự đặc thù!
Nghe thấy Vũ Văn Thành Đô lo lắng hỏi, Lý Chính cùng Lý Nho nhìn nhau cười một tiếng!
Lý Chính cười nhìn về phía Vũ Văn Thành Đô mở miệng nói:
- Ha ha!
- Thành Đô, yên tâm đi. Phụ hoàng không đi chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến để bản vương đi, ngược lại sẽ để bọn hắn yên tâm hơn!
- Không sai, Thần Hoàng bệ hạ bởi vì mình bị thương nặng, vốn không thích hợp xuất đầu lộ diện chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến, mà nếu như Thần Hoàng để người khác chủ trì, mặc kệ là đại thần triều đình, hay là Thái tử, Vũ Vương, Dương Vương một người trong ba người đó đều sẽ để cho người khác ghen ghét, cảm thấy không công bằng!
- Mà chỉ có điện hạ chúng ta tiến về chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến mới phù hợp. Bởi vì Tần Vương phủ chúng ta ở Ngọc Kinh thành căn bản không có kết giao cùng vị đại thần nào trong triều, cũng sẽ không khuynh hướng bất kỳ bên nào!
- Bởi vậy bọn họ không chỉ không căm thù điện hạ, thậm chí trong lòng đều tán đồng điện hạ chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến.
Lý Nho nói bổ sung.
Vũ Văn Thành Đô nghe Lý Nho phân tích, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Ánh mắt Lý Nho lóe lên tinh quang, trên mặt không có quá nhiều thần sắc nói:
- Mà Thần Hoàng bệ hạ muốn cho điện hạ chủ trì thiên kiêu thú liệp chiến, như vậy hắn còn có một hàm ý khác, là muốn đem ba người thái tử cùng điện hạ - bốn phe thế lực triệt để đẩy lên để hấp dẫn các thế lực khắp nơi chú ý. Mà Thần Hoàng nhờ vào đó chậm rãi phai nhạt ra khỏi lực chú ý của các thế lực khắp nơi, như thế có thể để Thần Hoàng có nhiều thời gian hơn, nhiều tinh lực hơn bố cục ở trong bóng tối!
Lý Chính tán đồng gật đầu, hắn cũng nghĩ đến một tầng hàm ý khác của Thần Hoàng!