Chương 187: Cuối Cùng Cũng Rời Ngọc Kinh Thành (2)
Mà Dương Vương Lý Tuân nhìn Lý Chính cùng Vũ Vương hai người đứng trước cửa ra vào, cũng khẽ giật mình, sau đó lập tức nghĩ đến khẳng định cũng là do Thần Hoàng triệu kiến.
- Nhị ca, Tam ca!
Dương Vương nhìn hai người bọn họ hô.
Lý Chính, Vũ Vương đồng thời mỉm cười gật đầu.
Lý Chính cười nói:
- Vừa mới nhắc đến ngũ đệ, ngũ đệ đã đến!
- Ha ha, đã như vậy chúng ta nhanh đi ngự thư phòng, chắc hẳn Thái tử đang ở đó chờ chúng ta!
Vũ Vương cũng mở miệng cười nói.
- Ừm!
Lý Chính cùng Dương Vương đồng thời gật đầu, sau đó ba người đồng hành tiến về ngự thư phòng.
Thời điểm ba người tới ngự thư phòng đã nhìn thấy Thái tử cười gật gật đầu với bọn hắn, Thái tử quả nhiên cũng ở nơi đây.
- Bái kiến phụ hoàng, nguyện phụ hoàng vạn an!
Ba người đồng thời hành lễ với Thần Hoàng.
Thần Hoàng nhìn bốn người đều đến đông đủ, lộ ra nụ cười ra hiệu bọn họ ngồi xuống. Mà bốn người phân biệt ngồi ở hai bên. Từ trái đến phải phía trước là Thái tử cùng Vũ Vương hai người, đằng sau là Lý Chính cùng Dương Vương!
Thần Hoàng nhìn Thái tử khí vũ hiên ngang, Vũ Vương ung dung không vội, Tần Vương bình tĩnh ổn trọng và Dương Vương vừa xinh đẹp lại thông minh.
Nhìn bốn đứa con trai phong thái khác nhau hài lòng gật đầu.
- Các ngươi là bốn người con trai kiệt xuất nhất của phụ hoàng bây giờ, các ngươi ngày mai sẽ rời khỏi Ngọc Kinh thành tiến về các châu bắt đầu rèn luyện, hôm nay phụ hoàng triệu kiến các ngươi đến đây cũng là muốn nói chuyện tâm tình cùng các ngươi!
Thái tử, Lý Chính bốn người phân biệt liếc nhau, mặt mũi tràn đầy cảm động nói với Thần Hoàng:
- Đa tạ phụ hoàng sủng ái!
Sau đó bầu không khí ngự thư phòng dễ chịu hơn.
Dương Vương trước tiên mở miệng trêu ghẹo:
- Nơi này ta nhỏ nhất, vậy để ta nói trước.
- Phụ hoàng ta cảm thấy người quá coi trọng nhi thần, nhi thần quản lý Thanh Châu đối phó Trấn Quốc phủ, áp lực quá lớn!
Mọi người nghe được Dương Vương nói như thế, ai cũng cười một tiếng.
Vũ Vương nhìn Dương Vương mở miệng:
- Ngũ đệ, cũng bởi vì phụ hoàng coi trọng ngươi nhất mới cho ngươi đi Thanh Châu, mà Lạc Châu của đại ca tới gần Tĩnh Châu, tam đệ lại muốn đối phó Tần Lâm Quân, hai người bọn họ đều sẽ giúp ngươi chia sẻ một số áp lực, sợ cái gì!
- Không sai, Trấn Quốc phủ tất sẽ dính đến Lạc Châu, đều là huynh đệ chúng ta hai người cộng đồng liên thủ chiếm lĩnh Trấn Quốc phủ!
Thái tử đấu khí ngang nhiên nói.
Lý Chính tràn đầy ý cười nói tiếp:
- Ngũ đệ yên tâm, đến thời điểm đó ta đuổi Tần Lâm Quân chạy, ngươi muốn đứng vững áp lực, đừng có lại để người Trấn Quốc phủ đến đây trợ giúp, ta chiếm được Yến Châu, nhất định phái người trợ giúp ngươi, không phải vậy ta ở Yến Châu, một mực có địch nhân nghĩ đến ta, sao ta có thể ngủ yên!
Dương Vương Lý Tuân chớp mắt, giống như nghĩ đến cái gì, cười đáp lời Lý Chính:
- Nếu như ta giúp ngươi đỡ được viện binh Trấn Quốc phủ phái đi, Tam ca ngươi cho ta mượn Vũ Văn Thành Đô, như thế nào?!
- Ừm!
Ánh mắt Thái tử cùng Vũ Vương nóng lên,
Vũ Văn Thành Đô!
Phong thái của vị tuyệt thế mãnh tướng này, bọn họ vô cùng rõ ràng, ba người bọn họ vô cùng nóng mắt!
Lập tức nhìn chằm chằm Lý Chính, muốn biết hắn nói ra sao!
Lý Chính cười chỉ chỉ Dương Vương:
- Khá lắm! Nguyên lai ngươi đang chờ ta à!
- Tốt, nếu như ngươi thật ngăn đón viện binh Trấn Quốc phủ, đợi ta quản lý cả Yến Châu, cho ngươi mượn Vũ Văn Thành Đô một năm, như thế nào!
- Một năm? Không phải chứ, Tam ca!
- Thời gian ngắn như vậy làm sao đủ!
- Có dám hào phóng thêm chút hay không?!
Dương Vương nghe Lý Chính cho mượn người một năm, con mắt to sáng, nhưng miệng lại nói thời gian quá ngắn.
- Quá dài, ta sợ tuyệt thế mãnh tướng của ta không về được!
Lý Chính giả bộ căm tức nhìn Dương Vương, dường như ngươi đã chiếm đại tiện nghi, còn dám cò kè mặc cả!
- Ha ha, tam đệ ngươi không sợ ngươi cho ngũ đệ mượn xong, không đến một năm Vũ Văn Thành Đô bị ngũ đệ mua chuộc thì làm sao bây giờ!
Thái tử trêu ghẹo.
Vũ Vương nhìn Lý Chính cười nói:
- Sợ cái gì, ta có thể thăm dò được bên trong đất phong, tam đệ còn có một vị tuyệt thế mãnh tướng tên là Lữ Bố, không bằng đến lúc đó tam đệ cho ta mượn, như thế nào?!
- Đi đi đi! Muốn mãnh tướng thì tự mình đi tìm, nguyên một đám nghĩ tới mãnh tướng của ta làm gì!
Lý Chính ghét bỏ nhìn mọi người.
- Ha ha ha ha!
Mặt mũi Thần Hoàng tràn đầy nhu hòa nhìn bốn người nói:
- Các ngươi, từ nhỏ đã ưa thích đồ của người khác, lão tam ngươi không tìm bọn hắn mượn một cường giả đứng đầu sao!
- Đúng đó! Đa tạ phụ hoàng chỉ điểm!
Lý Chính dường như ở trong mộng mới tỉnh, một bộ dáng vẻ các ngươi sắp xong rồi!
Mà ba người khác cũng cười ha hả.
- Ha ha!
- Ha ha!
Trong ngự thư phòng truyền đến từng trận tiếng cười, để cho cung nữ thái giám đi ngang qua ào ào ghé mắt!
Trong ngự thư phòng, Thần Hoàng và bốn người Lý Chính không ngừng nói đến chuyện lý thú khi còn bé, thời điểm nói một người nào đó, khí thế lúc đầu hoàn toàn không có, mặt mũi tràn đầy ửng đỏ, để ba người khác trêu chọc!
Mỗi người đều là vẻ mặt tươi cười, giờ khắc này dường như thật giống là người một nhà, tình cảm cha và con, huynh và đệ!
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu, lần này gặp nhau cũng là một lần cuối cùng gặp nhau như thế!
Bọn họ cũng rất trân quý cơ hội trước mắt, ở trong ngự thư phòng quên đi hết thảy phía ngoài, cứ như vậy trong ngự thư phòng không ngừng có tiếng cười đến hoàng hôn!