Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 231: Lời Đồn Đại (1)

Chương 231: Lời Đồn Đại (1)
Nếu như bị người trong nhà biết mình đắc tội giáo úy đại nhân, mình tuyệt đối chết rất thảm!
Hoàng Trung Trạch cũng nghe lời Trương phó tướng nói, mí mắt khẽ động, đột nhiên nhìn về phía Phan Phượng. Hoàng Trung Trạch hắn không phải ngu xuẩn, tuy sau Hoàng gia lưng hắn là đệ nhất gia tộc Anh thành, nhưng Phan giáo úy cũng không phải người hắn có thể đắc tội!
Nếu như bị phụ thân của hắn biết, khẳng định đánh gãy chân mình!
Nhưng... Hiện tại lâu tất cả mọi người ở trong Túy Hoa đang nhìn mình, nếu mình nhường, chẳng phải bị tất cả mọi người chế giễu!
Vậy mình đệ nhất công tử Anh thành như mình chẳng phải rất mất mặt!
Hoàng Trung Trạch nghĩ tới đây, trên mặt lúc đỏ lúc trắng!
Cũng không có chú ý tới Nguyệt Mị xinh đẹp dụ hoặc bị hắn ôm lúc này đã không có dựa vào ở trên người hắn, khi nàng nghe người trước mắt là giáo úy đại nhân, ánh mắt sáng lên nhìn Phan Phượng, sau đó lộ ra thần sắc yếu đuối đáng thương, ánh mắt đầy thương hại khiến người ta cảm thấy nàng là một nữ tử diễm mỹ người gặp người thương.
Giống như Hoàng Trung Trạch đang ép buộc nàng vậy!
Thời gian tại thời khắc này như dừng lại, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú trên người Hoàng Trung Trạch, muốn nhìn một chút hắn lựa chọn thế nào!
Có người thì lộ ra ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người lộ ra ánh mắt hài hước, mà mấy công tử bột như đám Lục Viễn Bằng càng khẩn trương nhìn Hoàng Trung Trạch!
Lúc này Hoàng Trung Trạch cảm thụ ánh mắt của mọi người, cưỡng chế lửa giận trong lòng, hiểu rõ hiện tại kéo càng lâu càng mất mặt!
Thở một hơi thật dài, chắp tay nói với Phan Phượng:
- Nguyên lai là Phan giáo úy đại nhân, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, tại hạ ở chỗ này bồi tội!
- Tại hạ đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một số việc, không thể bồi Phan giáo úy, tại hạ đi trước một bước!
Hoàng Trung Trạch nói xong, buông Nguyệt Mị ra, đi ra ngoài!
Mà mấy người Lục Viễn Bằng trông thấy Hoàng Trung Trạch rời đi, cười bồi nói:
- Vừa rồi có hơi đắc tội, hi vọng giáo úy đại nhân thông cảm!
Sau đó lập tức theo Hoàng Trung Trạch đi ra ngoài!
Mà Trương phó tướng trông thấy Hoàng Trung Trạch đi ra, cố ý khinh thường cười một tiếng để Hoàng Trung Trạch trông thấy, sau đó để các thân binh nhường đường ra cho bọn hắn đi qua!
Hoàng Trung Trạch trông thấy Trương phó tướng lộ ra biểu lộ khinh thường, nhìn lại ánh mắt người xung quanh hài hước, nắm chặt lại quyền đầu, trong lòng đầy phẫn nộ, sắc mặt nín đến đỏ bừng!
Mà lúc này Nguyệt Mị nhìn Hoàng Trung Trạch đi ra khỏi phòng, nở nụ cười xinh đẹp, y phục như ẩn như hiện, da thịt tuyết trắng để người xung quanh mở to hai mắt, huyết mạch bên trong người bành trướng, Nguyệt Mị dáng người phong tình vạn chủng đi đến bên người Phan Phượng, nũng nịu hô:
- Giáo úy đại nhân!
Khi Nguyệt Mị muốn tựa ở trên người Phan Phượng, Phan Phượng dùng cánh tay hùng tráng đẩy nàng đến trên người Trương phó tướng!
Tiếng nói hùng hậu khinh thường nói:
- Là cái này!
- Bản tướng quân tưởng rằng là giai nhân tuyệt sắc, thưởng cho ngươi!
Mà lúc này mấy người Hoàng Trung Trạch vừa chuẩn bị xuống lầu cũng nghe được!
Hoàng Trung Trạch quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng nhìn Nguyệt Mị ngã trên người Trương phó tướng trong phòng!
Hai mắt lộ ra vẻ cừu hận nhìn về phía bóng lưng hùng vĩ trong phòng!
Phan Phượng ngươi có ý gì, ngươi chướng mắt Nguyệt Mị vì cái gì còn muốn tranh cướp với ta! Cướp đi coi như xong, càng chẳng thèm ngó tới đem nàng giao cho người khác trước mặt mọi người!
Đang cố ý đánh mặt ta sao?!
Lục Viễn Bằng nhìn Hoàng Trung Trạch lộ ra sắc mặt dữ tợn, không khỏi run rẩy nói:
- Hoàng lão đại, chúng ta đi thôi!
Hoàng Trung Trạch nhìn những khách nhân xung quanh lộ ra ánh mắt hài hước nhìn mình, hận không thể lập tức giết bọn hắn!
- Đi!
Hắn cắn răng nói.
Mà bên trong phòng, Nguyệt Mị đang ngã lên người Trương phó tướng mở to hai mắt nhìn vẻ mặt khinh thường của Phan Phượng, trong lòng dâng lên tức giận!
Còn tú bà bên cạnh lập tức cười bồi nói:
- Giáo úy đại nhân, Nguyệt Mị đã không hợp khẩu vị của ngài, Túy Hoa lâu chúng ta còn có không ít giai nhân ngọc lệ, không bằng ta gọi các nàng ra đây!
Tú bà dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Nguyệt Mị. Không có cách nào, Túy Hoa lâu của mình đắc tội không nổi đại nhân vật như vậy, mà đại nhân vật trước mặt làm sao để một hoa khôi ở tửu lâu trong lòng!
Đối bọn hắn mà nói, chẳng qua là một món đồ chơi bình thường mà thôi!
- Ừm, mau đi đi!
Phan Phượng bình tĩnh nói.
Mà Nguyệt Mị nhìn thấy ánh mắt tú bà cảnh cáo, toàn thân run lên, trong lòng vô cùng bi ai, nhưng mặt mũi lại tràn đầy thẹn thùng nhìn Trương phó tướng!
Tú bà nhìn mấy giai nhân trước đó bồi tiếp mấy người Lục Viễn Bằng kêu:
- Mấy người các ngươi còn không mau mau bồi quân gia!
Sau đó cười rạng rỡ rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại. Mà khách nhân xung quanh thấy không có gì đáng xem lục tục rời đi!
Nhưng thời điểm rời đi, từng người lộ ra ánh mắt hưng phấn, bắt đầu rồng bay phượng múa kể lại chuyện mới phát sinh trước đó cho người đồng hành cùng mình nhưng không có đi xem náo nhiệt, càng có một ít người trực tiếp đi ra ngoài chia sẻ chuyện vừa mới nhìn thấy cho những hảo hữu bất hảo của mình!
Lần này đến Túy Hoa lâu thật không uổng công chuyến này!
Mà bọn người Phan Phượng thì yên ổn bên trong phòng, lúc này bọn họ trái ôm phải ấp, lạc thú không thôi!
Trong lúc đó Phan Phượng mang theo vẻ mỉm cười đụng một chén với Trương phó tướng!
Trương phó tướng xuân quang đầy mặt, uống một hơi cạn sạch...
Bọn người Hoàng Trung Trạch hiện tại sớm đã không còn tâm tình, trở lại nhà mỗi người!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất