Chương 232: Lời Đồn Đại (2)
Mà chuyện Túy Hoa lâu vừa mới bắt đầu lên men!
Không đến một giờ, tất cả thế lực Anh thành đều biết Hoàng gia công tử Hoàng Trung Trạch xung đột cùng Phan giáo úy mới tới!
Hoàng gia đương nhiên cũng biết, lúc này trong phòng, Hoàng Thân Thâm ngồi trên ghế gương mặt đầy nộ khí, bên cạnh hắn là Hoàng Trung Trạch một mặt ủy khuất!
- Ngươi cẩn thận kể lại một lần chuyện đã qua, làm sao đắc tội Phan Phượng giáo úy.
Hoàng Thân Thâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con trai mình nổi giận nói.
Hoàng Trung Trạch bất đắc dĩ nói:
- Phụ thân, ta thật không có xung đột cùng Phan giáo úy kia, rõ ràng là hắn muốn cướp Nguyệt Mị, là ta tới trước, mà ta đã nhường Nguyệt Mị cho hắn!
Hoàng Thân Thâm lạnh mặt đột nhiên vỗ bàn, bình hoa đồ trang sức trên bàn đều bị chấn động!
- Ngươi là heo à, ta đâu có nói chuyện tranh gái điếm tên Nguyệt Mị kia!
- Ta hỏi ngươi, lúc ấy ngươi thấy Phan Phượng làm sao tìm ngươi gây phiền phức, lúc ấy hắn có biểu tình gì, tỉ mỉ nói một lần tình huống lúc đó cho ta!
Hoàng Trung Trạch nhìn Hoàng Thân Thâm một chút, thở một hơi thật dài cúi đầu xuống êm tai nói:
- Bắt đầu chính là... Như thế như thế... Về sau chính là... Như vậy như vậy...
Hoàng Thân Thâm nghe xong, sắc mặt bình tĩnh, nhìn biểu lộ con trai:
- Nói cách khác lúc đầu Phan Phượng giáo úy muốn đi dạo một vòng Anh thành, sau đó bị mấy phó tướng đề nghị tiến về Túy Hoa lâu, sau đó mấy vị phó tướng vì nịnh nọt Phan Phượng giáo úy liền muốn Nguyệt Mị phục thị Phan Phượng giáo úy, mà các ngươi vừa hay cũng ở đó!
- Đúng thế, phụ thân!
Hoàng Trung Trạch một mặt cừu hận nói;
- Phan Phượng kia căn bản không nể mặt Hoàng gia chúng ta, ta đều đã nhường cho hắn, hắn còn nhục nhã ta!
Hoàng Thân Thâm lườm hắn một cái:
- Cũng chính là phế vật như ngươi mới trân quý kỹ nữ, một kỹ nữ mà thôi!
Hoàng Trung Trạch không phục nói:
- Phụ thân, Nguyệt Mị nàng không giống! Nàng ngày ngày đều cực khổ luyện tập cầm kỹ tiêu ức, tài nghệ phi phàm, nàng bị ép tiếp đãi khách nhân!
- Muốn không phải ngài không cho, ta đã sớm...
Hoàng Thân Thâm nhìn cũng không nhìn Hoàng Trung Trạch một chút, không nhìn thẳng hắn.
Gương mặt hắn lúc đầu nhíu chặt chậm rãi giãn ra:
- Nói cách khác đó là trùng hợp mà thôi!
- Ngươi không có có đắc tội Phan Phượng giáo úy chứ!
Hoàng Thân Thâm mặc kệ tâm tình Hoàng Trung Trạch, tiếp tục xát muối nói.
Hoàng Trung Trạch tức giận nói:
- Phụ thân, còn muốn ta nói bao nhiêu lần, ta không có, hắn đều nhục nhã ta như thế, ta cũng không có nói một câu!
Hoàng Thân Thâm nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Ngày mai ngươi mang lên một số lễ vật đi xin lỗi Phan Phượng giáo úy!
- Cái gì!
Hoàng Trung Trạch kém chút nhảy dựng lên, la lớn:
- Ta không đi!
Hoàng Trung Trạch nhớ tới ánh mắt Phan Phượng cùng Trương phó tướng khinh thường nhìn mình, bọn họ lần đầu tiên để cho mình mất mặt như thế, trong lòng đầy tức giận, còn muốn đi xin lỗi bọn hắn!
- Cha, Hoàng gia chúng ta căn bản không sợ Phan Phượng kia, vì cái gì còn muốn ta đi xin lỗi, còn chê ta không đủ mất mặt sao?!
Hoàng Trung Trạch nổi giận đùng đùng nhìn cha mình.
Mà lúc này Hoàng phu nhân vẫn ngồi bên cạnh an ủi:
- Không sai, lão gia, con của chúng ta vốn không có làm sai, vì cái gì còn muốn đi xin lỗi!
- Sao hiện tại thế lực Hoàng gia càng tăng cường, lão gia ngươi càng nhát gan!
Hoàng Thân Thâm nghe phu nhân nói, nhất thời quay đầu nhìn về phía vợ mình, nổi giận mắng:
- Ngươi một nhân gia chuẩn mực đạo đức thì biết cái gì, mẹ nuông chiều thì con hư, ngươi xem một chút hiện tại Hoàng Trung Trạch thành bộ dáng gì!
Hoàng phu nhân lúc tuổi còn trẻ cũng là một người mạnh mẽ, nghe thế đứng lên trực tiếp kéo Hoàng Trung Trạch đi ra ngoài.
- Ngươi muốn đi, chính ngươi đi, Trạch nhi sẽ không đi!
- Nếu như đi, còn ngại Trạch nhi không đủ mất mặt sao, huống chi Trạch nhi là Hoàng gia thiếu chủ, mất là mặt Hoàng gia!
- Ngươi ngươi...
Hoàng Thân Thâm một mặt bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con đi ra ngoài. Sau đó nghĩ thầm cảm thấy đúng thế, chẳng qua là một trùng hợp mà thôi, huống chi mình vẫn là bên bị hại, Hoàng gia càng không sợ Phan Phượng, nếu như mình nói xin lỗi sẽ để Hoàng gia bây giờ danh vọng càng ngày càng cao bị hao tổn!
Vậy thì chờ về sau có thời gian sẽ nói với Phan Phượng một câu, hiện tại trọng yếu nhất là tiêu trừ ảnh hưởng của Túy Hoa lâu!
Nhưng lúc này chuyện đã truyền khắp Anh thành!
Một trong quán ăn bên đường, mấy người đi đường hỗn độn lặng lẽ đàm luận:
- Các ngươi có nghe nói, tai họa Hoàng gia kia của Anh thành chúng ta bị Phan giáo úy mới tới dạy dỗ!
Người đi đường bên cạnh khinh thường nói:
- Thôi đi, đã sớm biết, hơn nữa lúc ấy nhị cữu của tỷ tỷ sát vách hàng xóm ta tận mắt nhìn thấy đây!
- Há, có đúng không, ngươi nói một chút!
Mấy người đi đường nghe thế vây lại!
Mà người này lộ ra sắc mặt đắc ý!
- Nghe nói, Trương phó tướng chúng ta lúc đầu cùng Nguyệt Mị tiểu thư tình đầu ý hợp, nhưng Hoàng Trung Trạch kia là ai, đệ nhất tai họa Anh thành chúng ta, trực tiếp hoành đao đoạt ái, cướp đi Nguyệt Mị trước mặt Trương phó tướng!
Người này nói rất nhập tâm. Người đi đường bên cạnh càng ngày càng tụ tập, lộ ra sắc mặt bát quái (nhiều chuyện), nhìn người này không nói nữa, lo lắng nói:
- Tiếp tục đi!
Người này vểnh mũi lên trời, sau đó nhìn mọi người, gương mặt ngạo nghễ tiếp tục nói:
- Trương phó tướng đương nhiên không phục, Trương phó tướng đi gặp Phan giáo úy đại nhân của chúng ta tố khổ, mà giáo úy đại nhân cũng là người có lòng nhiệt tình làm sao có thể nhìn thủ hạ mình bị ủy khuất, kết quả là...