Chương 245: Kết Thúc (1)
Ánh trăng sáng ngời chiếu vào trong rừng rậm, xung quanh yên tĩnh, bọn người Hà Ngộ Ngôn cảnh giới bốn phía!
Đột nhiên cây cối mọc thành bụi phía trước bọn họ lắc lư một trận, ba người Hoàng Thân Thâm cấp tốc đi đến trước mặt bọn hắn!
Hà Ngộ Ngôn híp mắt, sau đó lộ ra nụ cười cởi mở.
- Hoàng gia chủ, kính đã lâu kính đã lâu!
- Đâu có đâu có, để chư vị đợi lâu!
Trong khoảng thời gian này một mực là Hà Ngộ Ngôn liên hệ cùng Hoàng Thân Thâm. Hà Ngộ Ngôn cùng Hoàng Thân Thâm bắt chuyện xong thì dẫn ba người Hoàng Thân Thâm tới trước mặt Chu Lăng Ngang.
Hoàng Thân Thâm nhìn về mười mấy người phía trước đều tản mát ra khí thế Tông Sư cảnh trở lên, đặc biệt là gian hai vị ở giữa thỉnh thoảng tiết lộ một tia khí tức đã để hắn cảm thấy kinh dị.
Hà Ngộ Ngôn giới thiệu:
- Hoàng gia chủ, vị này chính là Chu trưởng lão của chúng ta!
Ba người Hoàng Thân Thâm tranh thủ thời gian cung kính chào:
- Bái kiến Chu trưởng lão!
Chu Lăng Ngang lộ ra ý cười mở miệng nói:
- Hoàng gia chủ không cần đa lễ, chiếm lĩnh Anh thành xong, không thể bỏ qua công lao Hoàng gia các ngươi!
Nhưng lúc này Hoàng Thân Thâm lại nghi ngờ hỏi:
- Chu trưởng lão, tha thứ thuộc hạ mạo muội, các trưởng lão khác đâu?
- Hà trưởng lão bọn họ đi mai phục viện binh, yên tâm đi, sau tối nay, thế lực Tần Lâm Quân sẽ không còn tồn tại!
Hà Ngộ Ngôn lộ ra vẻ đắc ý, lúc này cũng nói cho Hoàng Thân Thâm kế hoạch của mình.
Ánh mắt Hoàng Thân Thâm hơi sáng, lòng tin tăng nhiều. Hoàng Thân Thâm mang theo sắc mặt vui mừng nói:
- Chu trưởng lão, tối nay Phương Tư Vũ ở phủ thành chủ mở tiệc chiêu đãi Phan Phượng, Tưởng Bá, bây giờ ba người bọn họ đều ở trong phủ thành chủ!
- A! Vậy chúng ta không cần chia binh hai đường, có thể trực tiếp tiến về phủ thành chủ một mẻ hốt gọn bọn hắn!
Mọi người lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Sau đó dưới sự chỉ dẫn của ba người Hoàng Thân Thâm, bọn người Chu Lăng Ngang vô kinh vô hiểm tiến vào Anh thành. Sau khi tiến vào Anh thành, bọn người Chu Lăng Ngang tiếp tục tiềm hành tiến về phủ thành chủ.
Khi bọn hắn đi đến gần phủ thành chủ, nghe thấy trong phủ thành chủ thỉnh thoảng truyền ra tiếng Phan Phượng, Tưởng Bá cởi mở cười to. Chu Lăng Ngang cùng Hoàng Thân Thâm liếc nhau, hoàn toàn yên tâm. Lập tức che giấu toàn bộ khí tức, chậm rãi chui vào phủ thành chủ, chủ yếu là không thể để cho hai vị Niết Bàn cảnh cường giả tại Anh thành cảm ứng được.
Khi bọn hắn càng đến gần đại sảnh, tiếng nói của Phan Phượng cùng Tưởng Bá cũng càng lúc càng lớn, bọn hắn chỉ chú ý tình huống bên trong phòng lại không phát hiện xung quanh có bốn vị người mặc ý phục thị vệ dần dần bao vây lại chỗ bọn họ tiềm hành.
Lúc này Dịch lão mượn nhờ ban đêm bay đến trên không bọn họ, bốn người bốn hướng phía dưới cũng đồng thời bộc phát ra khí thế, năm người phóng xuất ra đại chiêu đã sớm chuẩn bị đánh tới bọn người Chu Lăng Ngang!
Nhất thời phong vân biến ảo, chấn động như thiên thạch rơi xuống, núi lở đất nứt!
Phòng ốc, hòn non bộ, cửa đá xung quanh chỗ bọn người Chu Lăng Ngang đang núp đều hóa thành tro tàn, mặt đất sụp đổ!
Sau khi một trận bụi mù tán đi, bên trong phế tích chỉ còn lại có Chu Lăng Ngang, Hoàng Thân Thâm cả người đều là máu, bản thân bị trọng thương, mà bọn người Hà Ngộ Ngôn thì toàn bộ hóa thành sương máu.
Ánh mắt Chu Lăng Ngang lộ ra vẻ kinh hãi, trong miệng đang chảy máu ngăn không được, hắn nhìn năm vị Niết Bàn cảnh trùng điệp bao quanh ở trước sau trái phải phía trên hắn, Chu Lăng Ngang đã hiểu rõ mình bị gài bẫy, lộ ra nụ cười thảm, vừa mới chuẩn bị mở miệng, thân ảnh Dịch lão cùng Mai di biến mất, trong nháy mắt đã hiện ở trước sau Chu Lăng Ngang, khí thế như trọng sơn trấn áp Chu Lăng Ngang bị thương thật nặng, Chu Lăng Ngang khó có thể kịp phản ứng, hai người cầm trường kiếm, khí thế như rồng, một kiếm đâm về trái tim, một kiếm bêu đầu!
Một cái đầu lâu bay lên cao cao, biểu tình kia còn mang theo ngạc nhiên, Chu Lăng Ngang làm sao cũng không nghĩ tới, mình một chút cơ hội mở miệng cũng không có!
Mà bên ngoài nơi xa Anh thành mấy chục dặm, bọn người Hà Nghị Nhiên đang mai phục đột nhiên quay đầu nhìn về phía phương hướng Anh thành, bởi vì bọn hắn cảm ứng được khí thế năm vị Niết Bàn cảnh nở rộ tại Anh thành, mà trong đó căn bản không có khí thế hai người Chu Lăng Ngang!
Hà Nghị Nhiên cùng Chu Dương Côn liếc nhau, đã hiểu rõ bên mình trúng bẫy rập của Tần Lâm Quân!
Lập tức bạo phát khí thế, lăng không vọt thẳng tới Anh thành, muốn giải cứu bọn người Chu Lăng Ngang trở về!
Phủ thành chủ bên này, Tần Lâm Quân trông thấy đã giải quyết mấy người Chu Lăng Ngang, lập tức đi tới phân phó:
- Dịch lão, Mai lão các ngươi năm người lập tức ra khỏi Anh thành chờ đợi mấy người Chu Dương Côn đến!
- Tuân lệnh!
Năm vị Niết Bàn cảnh cường giả gật đầu, bay ra khỏi thành.
- Phan Phượng, Tưởng Bá các ngươi chỉ huy nhân mã lập tức tiến về diệt Hoàng gia, đừng để bọn hắn chạy trốn!
Mà đám người bên trong Anh thành lúc đầu nghỉ ngơi đều bị chiến đấu vừa diễn ra bạo phát khí thế chấn tỉnh, còn chưa chờ bọn họ có động tác gì, ngoài thành lại xuất hiện khí thế Niết Bàn cảnh va chạm làm cho người ta hít thở không thông, đại chiến chấn động tác động đến Anh thành, phòng ốc không ngừng run rẩy, để đám người Anh thành tránh trong chăn run lẩy bẩy. Hiển nhiên mấy người Dịch lão đã giao thủ với bọn người Chu Dương Côn!
Mà lúc này Hoàng gia thì loạn cả lên, trước đó phủ thành chủ bạo phát chiến đấu cũng không lâu lắm thì dừng lại để Đại trưởng lão Hoàng gia cảm giác không thích hợp, trong lòng càng ngày càng bất an, mà ngoài thành lại phát sinh chiến đấu, bây giờ còn chưa có tin tức của gia chủ, sắc mặt đại trưởng lão ảm đạm, trong lòng hiểu rõ Hoàng gia chủ khẳng định xuất hiện ngoài ý muốn, lập tức để người Hoàng gia chuẩn bị đào tẩu!