Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 25: Công chiếm Hắc Phong trại (2)

Chương 25: Công chiếm Hắc Phong trại (2)
Khí tức Tông Sư hậu kỳ khủng bố trong cơ thể Phan Ba bắn ra, không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
"Người Diệt các ngươi!”
Chỉ nghe thấy phía dưới truyền đến một câu trả lời bá đạo. Chỉ thấy một vị mãnh hán tay cầm Phương Thiên Họa Kích, phát ra khí tức anh tuấn uy vũ chậm rãi đi đến quảng trường. Chỉ thấy vị nam tử anh tuấn uy vũ này đầu đội một bạc quan sáng chói, Nhị Long (hai con rồng) đấu bảo, trên đỉnh đầu khảm trân châu, quang hoa bắn ra tứ phía, đuôi gà lôi bay lả tả sau đầu
Người mặc hắc kim chiến bào, viền vàng, giày kim tuyến, eo có đai lưng màu xanh ngọc tia, khảm trân châu, khảm dị bảo, dưới chân đạp một đôi Phi Vân giày, bội kiếm dưới xương sườn, đứng ở đó lộ ra cổ uy phong khiến người run sợ, khí vũ hiên ngang đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt đại trại chủ Phan Ba ngưng tụ, nhìn Lữ Bố phát ra khí tức tu vi chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong!
"Các ngươi là ai, vì sao dám đến tấn công Hắc Phong trại ta.”
Tuy Phan Ba nhìn thấy Lữ Bố tu vi thấp, nhưng vẫn là cẩn thận hỏi;
"Vị trí địa lý Hắc Phong sơn không tệ, ta muốn.”
Lữ Bố lộ ra bá khí.
"Tốt! Thật tốt!”
Phan Ba giận quá hóa cười,
"Vậy ta trước chém ngươi, nhìn xem miệng ngươi có cứng như lời nói.”
"Đại ca, hiện tại tình huống như thế nào, làm sao mà có người dám công đánh Hắc Phong trại chúng ta?”
Nhị trại chủ Phan Lân ở bên cạnh nổi giận đùng đùng xông ra,
"Tiểu tử, ngươi lại là người nào, dám đứng ở đây?!
Phan Lân nhìn Lữ Bố uy phong lẫm lẫm đứng đó, la lớn.
"Nhị đệ, đừng để ý bọn hắn là ai, ngươi nhanh đi tụ tập các huynh đệ, giết bọn hắn không chừa mảnh giáp, để bọn hắn biết Hắc Phong trại không phải muốn tới thì tới.”
Phan Ba phân phó xong nói tiếp
"Tiểu tử này, không biết trời cao đất rộng, giao cho ta, ta muốn bắt sống hắn!”
Mặt mũi Phan Ba tràn đầy hung ác nhìn Lữ Bố.
"Tốt, đến lúc đó ta sẽ tra tấn hắn sống không bằng chết"
Nhị trại chủ Phan Lân tàn nhẫn nói, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới.
"Đương...”
Chỉ thấy Lữ Bố tay cầm Phương Thiên Họa Kích tiện tay trảm một cái, chém về phía Nhị trại chủ Phan Lân. Ánh mắt Phan Lân lóe lên, đại đao trong tay vỗ tới. Chỉ thấy đại đao bổ về phía Phương Thiên Họa Kích giao nhau sinh ra tia lửa. Mà ánh mắt Phan Ba ngưng tụ, bất ngờ hiểu rõ ý của Lữ Bố.
"Thật can đảm!”
Hai trại chủ gầm lên giận dữ.
"Chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong cũng dám cản hai Tông Sư, ai cho ngươi dũng khí!”
Nói xong, mặt mũi Phan Ba tràn đầy dữ tợn vọt thẳng xuống tới, tay cầm đại đao nhanh như thiểm điện, như một ánh trăng bổ ngang tới Lữ Bố. Hai tay Lữ Bố nắm chắc Phương Thiên Họa Kích, chuyển tay một cái, trực tiếp nghênh đón.
"Phanh!”
Một tiếng vang thật lớn truyền tới, Lữ Bố lùi lại hai bước, Phan Ba đứng ở nơi Lữ Bố lúc đầu đứng.
"Tốt, tốt tốt! Không tệ, chúng ta lại đến, ha ha.”
Chỉ thấy mặt mũi Lữ Bố tràn đầy hưng phấn, trong Hắc Phong trại vang lên tiếng cười của hắn, toàn thân tản mát ra hào quang màu đỏ không thể diễn tả, liên tiếp huy động Phương Thiên Họa Kích trực tiếp nghênh đón giao chiến cùng hai người.
"Hừ!”
Hai người giận dữ hừ lạnh một tiếng, liếc nhau, cũng trực tiếp lao tới Lữ Bố, tuy bọn họ với giao thủ một lần nhưng cũng hiểu rõ Lữ Bố là yêu nghiệt cường đại, một người trong thời gian ngắn không bắt được Lữ Bố, nếu không đánh bại Lữ Bố thì không thể nào đi xuống. Ba người kịch liệt đối chiến, trong lúc nhất thời đao quang kích ảnh.
"Là thủ lĩnh "
"Là thủ lĩnh đang cùng giao chiến trại chủ Hắc Phong trại!
Các chiến sĩ thủ hạ Lữ Bố đang chém giết cùng thổ phỉ, nghe thấy tiếng Lữ Bố cười thầm nghĩ. Nhất thời, khí thế bọn họ bỗng nhiên tăng mạnh thêm ba phần, đè ép lại đội ngũ còn thừa vốn có nhân số gấp mấy lần bên mình mà đánh. Lúc này, tam trại chủ Trầm Luân tay cầm trường kiếm từ bên trái lao đến, nhìn thấy Đại trại chủ cùng Nhị trại chủ không ngờ lại bị Tiên Thiên đỉnh phong ngăn chặn. Dư âm bọn họ giao thủ để Trầm Luân tu vi Tiên Thiên hậu kỳ khó mà ngăn cản. Trầm Luân cực kỳ chấn động nhìn Lữ Bố, nghĩ thầm đây là yêu nghiệt từ nơi nào tới mà khủng bố như vậy!
Tiên Thiên đỉnh phong không ngờ lại đối chiến cùng Tông Sư, hơn nữa còn là hai vị Tông Sư, còn có một vị là Tông Sư hậu kỳ. Trầm Luân chấn kinh một hồi lâu, nhưng cấp tốc ổn định tâm thần. Hiểu rõ như tình huống, mình không thể nhúng tay vào, chỉ có thể đi xuống dưới dọn dẹp địch nhân. Vừa nghĩ vừa lao xuống phía dưới, chuẩn bị tụ tập thủ hạ huynh đệ. Trầm Luân vọt tới nơi hai bên giao chiến, chuẩn bị lớn tiếng chỉ huy các huynh đệ đối chiến, còn chưa kịp mở miệng đã bị hàn quang lóe lên đâm tới. Trầm Luân tay cầm trường kiếm quét ngang,
"Keng!
Chặn được một đòn. Trầm Luân cầm kiếm chỉa thẳng tới Phương Lâm. Chỉ thấy Phương Lâm không nói hai lời, khuôn mặt kiên nghị. Hai tay cầm thương tiếp tục đánh tới Trầm Luân. Trong lúc nhất thời, trong Hắc Phong trại, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng chém giết không ngừng. Đao quang kiếm ảnh, tàn thi ngang địa.
Chết nhiều nhất là giặc núi bên Hắc Phong trại. Mà chiến sĩ thủ hạ Lữ Bố dục huyết phấn chiến, kết tiểu chiến trận chém giết cùng đối phương. Bọn họ càng giết càng hăng, khí thế càng ngày càng mạnh. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, quyết thắng thua không phải bọn họ, mà là ba người đang chiến đấu ở trên kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất