Chương 170. Thiên nữ tán hoa, trời giáng cơ duyên
Kế Nại Hà mới trở vừa bao lâu?
La Cầu Ma nảy sinh hứng thú với Hàn Tuyệt.
Dưới cái nhìn của hắn ta, người chết trên đường tu hành đã định trước là không chiếm được đại đạo, đều là người thua.
Kế Nại Hà chỉ là công cụ để phục hưng Ma đạo mà thôi!
Sau đó, La Cầu Ma hành lễ rời đi.
Kế Nại Hà nhìn bóng lưng hắn ta, ánh mắt lóe lên.
[La Cầu Ma có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo.
cảm là nhất tinh]
Vẻ mặt Hàn Tuyệt tràn đầy ngơ ngác, đây là cái quỷ gì?
Chẳng lẽ nguyền rủa ra tình cảm?
Hắn lập tức kiểm tra quan hệ nhân tế.
[La Cầu Ma: Đại Thừa cảnh tầng bốn, một trong Ngũ Tôn Ma Đạo, vì bất mãn Kế Nại Hà không nể mặt mình nên nảy sinh hứng thú với người Kế Nại Hà muốn giết chết, trước mặt độ hảo cảm là nhất tỉnh]
Hàn Tuyệt vui vẻ, Ngũ Tôn Ma Đạo và Kế Nại Hà sắp nội chiến?
Hắn lập tức lấy Ách Vận Thư ra, tiếp tục cào tâm thái của La Cầu Ma, nói không chừng La Cầu Ma nóng nảy sẽ trở mặt với Ma Đất Ba năm sau.
Tu vi của Phương Lương bị kẹt tại Trúc Cơ cảnh tầng chín.
Tuân Trường An phát hiện tư chất của hắn đã đến tận cùng, không cách nào tăng tới tầm cao mới.
Phương Lương biết được chuyện này, cả người như bị sét đánh, thất hồn lạc phách.
Đúng lúc này, Hàn Tuyệt gọi hắn ta vào Tiên Thiên động phủ.
Phương Lương căng thẳng, chẳng lẽ sư tổ muốn trục xuất hắn ta ra khỏi sư môn?
Hắc Ngục Kê, Dương Thiên Đông, Mộ Dung Khởi đều là kỳ tài ngút trời, về mặt tư chất, đúng là hắn ta không thể sánh bằng.
Sau khi tiến vào động phủ, Phương Lương thận trọng tránh Thiên Địa Thảo, đi tới trước mặt Hàn Tuyệt quỳ xuống.
"Đồ tôn bái kiến sư tổ."
Phương Lương căng thẳng mở miệng, không dám nhìn thẳng vào Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt đưa tay đặt trên trán hắn ta, lục đạo linh lực tiến vào cơ thể hắn ta thăm dò.
Trong cơ thể Phương Lương có một luồng khí chặn trong đan điền của hắn ta, khiến hắn ta không thể luyện thành Kim Đan.
Luồng khí này rất thần bí, ngay cả tu sĩ Hợp Thể cảnh cũng chưa chắc đã phát hiện ra được, chẳng trách Tuân Trường An không thể phát hiện.
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: "Phương Lương, ngươi tu hành là vì theo đuổi cái gì?"
Phương Lương cực kỳ căng thẳng, do dự một chút mới nói:
"Thành tiên."
"Thành tiên vì cái gì?"
"Tự nhiên là vì bất tử."
"Ngươi sẽ bị quyền lực, lợi ích, nữ nhân ràng buộc bước chân tu hành sao?"
"Trước đây không có, tương lai cũng sẽ không. Phụ mẫu ta đều đã mất, ta không chỗ nương tựa, là sư tổ chứa chấp ta.
Ta cực kỳ tán thành lý niệm tu hành của sư tổ, tất cả đều là thứ phẩm, chỉ có tu hành cao!"
"Nếu ta cho ngươi cơ hội một bước lên trời, sau này ngươi sẽ thế nào?"
"A... Ta nguyện vì sư tổ, dù tan xương nát thịt cũng không hối tiếc"
"Ừm?"
"Không đúng, là chuyên tâm tu luyện, không để ý tới thế sự!
Tuyệt không gây thêm phiền toái cho sư tổ!"
Thấy dáng vẻ lo sợ bất an của Phương Lương, Hàn Tuyệt thỏa mãn gật đầu.
Đáng bồi dưỡng!
Hàn Tuyệt lập tức trút lục đạo linh lực của mình vào trong cơ thể Phương Lương, nói khẽ: "Sư phụ ngươi nói ngươi không đủ thiên tư, ta sẽ vì ngươi mà sáng tạo thiên tư!"
Phương Lương cảm giác được linh lực mênh mông trong cơ thể, mặt lộ vẻ kinh hỉ và chấn động.
Rốt cuộc tu vi của sư tổ cao tới mức nào?
[Hảo cảm của đồ tôn Phương Lương với ngươi tăng lên, trước mặt độ hảo cảm là ngũ tinh]
Ngũ tinh?
Chưa thể tính là cao nhất!
Hàn Tuyệt thâm bất mãn, nói: "Hừ! Thiên mệnh giới hạn? Đồ tôn của ta há có thể bị thiên mệnh giới hạn!"
"Đã vậy, ta đây sẽ hy sinh một chút đạo hạnh!"
Lời lẩm bẩm của hắn khiến Phương Lương hoảng hồn.
Vì mình mà sư tổ lại định hy sinh đạo hạnh...
Hai mắt Phương Lương đỏ bừng lên.
[Độ hảo cảm của đồ tôn Phương Lương với ngươi lại tăng lên, trước mặt độ hảo cảm là lục tỉnh]
Mặt Hàn Tuyệt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng mừng rỡ không thôi.
Vẫn phải gài bẫy mới được.
Oanhi Luồng khí trong cơ thể Phương Lương bị Hàn Tuyệt đánh tan.
Được Hàn Tuyệt giúp đỡ, linh lực trong người Phương Lương không bị kìm hãm, bắt đầu ngưng kết Kim Đan.
Ngay trong chớp mắt luồng khí kia tản hết, Phương Lương có cảm giác bản thân được đả thông hai mạch nhâm đốc, cảm quan đều trở nên rõ ràng, thiên địa trong cảm nhận của hắn cũng trở nên khác hẳn.
Đây là lột xác?
Phương Lương cảm động đến rơi nước mắt, vừa hưng phấn, hai hàng nước mắt vừa khó kìm mà chảy xuống.
Sư tổ khổ tu nhiều năm như vậy chỉ mong tăng trưởng đạo hao tổn đạo hạnh.
Phương Lượng hắn ta biết lấy gì đáp trả?
Phương Lương để tay lên ngực tự hỏi, bản thân mình không thể trợ giúp gì cho Hàn Tuyệt, thậm chí còn biến thành trói buộc của hắn.
Vẻn vẹn chỉ vì một lần gặp mặt ban đầu, Hàn Tuyệt đã thay đổi nhân sinh của hắn ta.
"Từ nay về sau, sư tổ sẽ là ông trời của ta, ta người quan trọng nhất với tai"
Phương Lương thầm phát thệ.
Cùng lúc đó.
Vòm trời ngoài động phủ xuất hiện dị biến, trên bầu trời Ngọc Thanh thánh tông xuất hiện tia sáng bảy màu, biển mây bốc lên, trông như thần thú đang chơi đùa.
Rất nhanh, trên trời bắt đầu có tuyết rơi, thứ rơi xuống là kim tuyết. Mây mù như hình người, như thiên nữ tán hoa, khiến các đệ tử Ngọc Thanh thánh tông cảm thấy kinh ngạc.
"Dị tượng này là thế nào?"
"Đây là Thiên Đạo đang che chở Ngọc Thanh thánh tông chúng ta!"
"Ta tu hành 300 năm, nhưng đây là lần đầu nhìn ta thấy dị tượng như vậy."
"Khí vận của Ngọc Thanh thánh tông chúng ta lại sắp tăng lên!"
"Chẳng lẽ có kỳ tài ngút trời hoành không xuất thế?"
Dưới Phù Tang Thụ xuống, Hắc Ngục Kê và đám người Tuân Trường An cũng kinh ngạc.
Thường Nguyệt Nhi, Lý Khanh Tử, Hi Tuyền tiên tử bước ra khỏi động phủ của mình quan sát cảnh tượng kì dị trong trời đất.
Hàn Tuyệt không để ý tới tất cả phía ngoài, hắn dùng lục đạo linh lực phong tỏa động phủ, tránh để Phương Lương phát hiện dị tượng phía ngoài.
Hắn muốn khiến Phương Lương cảm thấy mình chỉ là người thường.
Rõ ràng khí vận cường đại đến phát nổ lại tự cho rằng mình chỉ bình thường không có gì lạ, như vậy chắc chắn có thể khiến Phương Lương sống càng lâu hơn.