Chương 172: Ngộ Đạo Kiếm (2)
Đại khái chừng sáu giờ trôi qua.
Cuối cùng Thiên Địa Thảo hóa hình thành công, có chút chênh lệch so với dự đoán của Hàn Tuyệt. Cũng không có thiếu nữ hoạt bát ngốc nghếch đáng yêu gì xuất hiện, mà là một nữ tử trông rất cao lãnh.
Hàn Tuyệt bình tĩnh lấy một bộ đạo bào từ trong đai lưng càn khôn ra ném cho nàng, để nàng mặc vào.
Sau khi Thiên Địa Thảo mặc đạo bào vào xong lại cười nói:
"Chủ nhân, hình tượng này của ta thế nào?"
Hàn Tuyệt nói: "Coi như cũng được."
Khi nam nhân bình phán dung mạo của nữ tử, coi như cũng được có nghĩa là đẹp.
"Đây là dung mạo của vị chủ nhân trước kia của ta." Thiên Địa Thảo trả lời.
Hàn Tuyệt nhướng mày, không khỏi quan sát Thiên Địa Thảo thêm lần nữa.
Một thân bạch bào khiến nàng càng lạnh lùng hơn, mãi tóc đen tùy ý buông xõa, khuôn mặt tuyệt mỹ, hai tròng mắt như lóe lên tia sáng nhạt, đôi mi thanh tú xinh đẹp, mũi và môi cũng hoàn mỹ.
Không thể không nói, dung mạo và vóc người này rất xứng với hai chữ thần tiên.
Trong số nữ tử Hàn Tuyệt quen biết, chỉ có Hi Tuyên tiên tử mới có thể sánh với.
"Chủ nhân, sau này ta tên Ngộ Đạo Kiếm, thế nào."
Thiên Địa Thảo uốn éo người nói. Nàng cũng đang đánh giá thân thể của mình.
Mặt Hàn Tuyệt hơi co rúm.
Ngộ Đạo Kiếm...
Một nữ tử lại có cái tên như vậy?
Quên đi, tên này cũng được.
Lười nghĩ.
Dù sao thì nàng cũng chỉ là một cây cỏ.
"Ừm”" Hàn Tuyệt gật đầu đồng ý.
Từ đó, Thiên Địa Thảo đổi tên thành Ngộ Đạo Kiếm.
Ngộ Đạo Kiếm chớp mắt hỏi: "Chủ nhân, có phải ngươi nên truyền thụ kiếm đạo cho ta không?"
Hàn Tuyệt có chút không thích ứng. Trước đó Thiên Địa Thảo không ngừng gào to, hệt như nha đầu xốc nổi chưa lớn. Hiện tại nàng nói chuyện kiểu trưởng thành như vậy, tương phản quá lớn.
"Ta truyền thụ Tuyệt Chỉ Thần Kiếm cho ngươi trước."
Cứ như vậy, Hàn Tuyệt bắt đầu truyền thụ kiếm pháp cho Ngộ Đạo Kiếm.
Thời gian vội vã.
Biến hóa trong tu chân giới như nước trên biển, lúc thì bình Tĩnh, lúc lại sóng to gió lớn.
Ngọc Thanh thánh tông vẫn luôn nằm trong bình tĩnh.
Mười ba năm qua đi.
Cuối cùng Hàn Tuyệt cũng đột phá tới Độ Kiếp cảnh tầng bốn.
Hắn kinh hỉ phát hiện từ sau khi hòn đá tím đậm này xuất hiện, linh khí trong Tiên Thiên động phủ vẫn luôn tăng lên, khiến tốc độ đột phá của hắn không chậm hơn trước đây quá nhiều.
Tư chất của Ngộ Đạo Kiếm cũng khiến Hàn Tuyệt cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi biến hóa, tốc độ tu luyện của Ngộ Đạo Kiếm đã nhanh hơn. Nàng rất có thiên phú trên kiếm đạo, còn mạnh hơn đám đồ tử đồ tôn của Hàn Tuyệt.
Trước mắt, nàng đã nắm giữ Tuyệt Chỉ Thần Kiếm, Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm.
Hàn Tuyệt không truyền thụ thêm, chủ yếu là vì tu vi của nàng còn chưa đủ hùng hậu, không thể khống chế kiếm pháp mạnh hơn.
Đại khái lại qua nửa năm.
Hình Hồng Tuyên trở lại rồi.
Nàng vừa thấy Ngộ Đạo Kiếm, sắc mặt lập tức biến đổi, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Ngộ Đạo Kiếm trả lời: "Ngộ Đạo Kiếm."
Cái tên quái gì?
Trong lòng Hình Hồng Tuyền vô cùng khó chịu, nàng nhìn về phía Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: "Ngươi ra ngoài động tu luyện trước đi"
Đi ra ngoài?
Ngộ Đạo Kiếm bĩu môi, đây là lần đầu tiên nàng bị Hàn Tuyệt đuổi ra.
Nhưng nàng không dám vi phạm ý chí của Hàn Tuyệt, chỉ có thể không tình nguyện đi ra ngoài.
Nàng mới vừa đi ra ngoài đã dọa hỏng đám người Dương Thiên Đông.
Vì sao lại có một tiên tử đi ra từ trong động phủ của sư phụ?
"Nàng là gốc linh thảo ta trông lúc trước biến thành, có thể tăng cường linh khí trong động phủ của ta." Hàn Tuyệt giải thích đơn giản, những lời này cũng là thật.
Một gốc linh thảo?
Hình Hồng Tuyền u oán nói: "Phu quân, nếu ngươi muốn nữ nhân có thể nói với ta... Sau này ta không ra ngoài nữa, chuyển tới ở cùng ngươi."
"Chớ mơ tưởng, không nên quấy rầy ta tu luyện!"
"Nhưng ta nhớ ngươi."
"Ngươi có Thiên Chi Khôi Lỗi còn chưa đủ sao?"
"A?"
Khuôn mặt Hình Hồng Tuyền lập tức đỏ bừng, chẳng lẽ lúc nàng làm những chuyện kia đã bị Hàn Tuyệt chú ý tới?
Hàn Tuyệt nói sang chuyện khác: "Mấy năm nay ngươi thế nào?"
Hắn muốn hỏi nàng có kiếm được bảo bối gì không, lại cảm thấy trực tiếp quá cũng không tốt.
'Tổn thương cảm tình!