Chương 187: Đại Thừa giảng đạo, nếu kiếp sau có duyên (2)
"Nửa năm sau, đại điển Nghênh Ma sẽ được mở ra, phàm là người không muốn quy hàng đều sẽ trở thành tế phẩm của Chân Ma!"
Bỏ lại lời này, sau đó Tham Ma La Hán xoay người.
"Chờ đã! Ta nguyện ý trở thành Ma tu!"
Một nam tử trung niên hô to lên, sau đó run rẩy đứng dậy.
Các tu sĩ xung quanh rối rít ném ánh mắt phẫn nộ về phía hắn ta.
Một người trong đó trực tiếp rút kiếm, muốn chém giết nam tử trung niên.
Nhưng bỗng nhiên, một đạo ma khí từ trong trống rỗng xuất hiện, đánh bay thanh kiếm kia, sau đó quấn quanh nam tử trung niên.
Trên mặt nam tử trung niên lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Thấy vậy, các tu sĩ khác cũng không kìm nén nổi nữa.
"Ta cũng nguyện gia nhập Ma đạo!"
"Ta cũng vậy!"
"Cầu tiền bối bảo vệ chúng ta!"
"Ta không muốn chết, xin lỗi, các vị!"
"Các vị đạo hữu, chúng ta đã tận lực, thật sự không nhịn nổi nữa!"
Càng ngày càng nhiều tu sĩ đứng dậy.
Ánh mắt chúng đệ tử Ngọc Thanh thánh tông cũng lấp lóe, xao động bất an.
Cửu Đỉnh chân nhân trầm giọng nói: "Đệ tử của Ngọc Thanh thánh tông ta chỉ có thể chết đường đường chính chính, không thể khuất phục thành Ma!"
Nghe vậy, đám đệ tử Ngọc Thanh thánh tông đưa mắt nhìn nhau, không người nào đứng dậy.
Hình Hồng Tuyền gào to với trữ vật giới chỉ, nhưng Hàn Tuyệt không trả lời, nàng chỉ có thể thở dài.
Dựa theo cục diện trước mắt, ngay cả Hàn Tuyệt cũng không thể giúp gì cho bọn hắn.
Cho dù Hàn Tuyệt muốn tới, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không thể nào vượt qua núi cao biển rộng để đến đây.
Phải biết rằng bọn hắn đã phải mất những mấy chục năm mới tới được nơi này.
...
Năm tháng sau.
Mộ Dung Khởi thăm hỏi Hàn Tuyệt, nói mình đã tìm được đạo thích hợp với bản thân.
Hàn Tuyệt đi ra khỏi Tiên Thiên động phủ, dẫn theo hắn ta đi tới ngồi dưới Phù Tang Thụ.
Ngộ Đạo Kiếm cũng đi theo góp vui.
Hắc Ngục Kê nằm trên cây mở mắt, tò mò nhìn về phía bọn hắn.
"Sư tổ, ta cảm thấy binh khí thích hợp với ta là thương, hoặc nói đúng hơn là kiểu binh khí loại dài, nhưng trong đám tu chân giả rất hiếm người dùng trường binh, trường binh càng thích hợp cho việc chinh chiến ở Phàm gian." Mộ Dung Khởi khổ não nói.
Hàn Tuyệt không cảm thấy lạ, không hổ là chiến thần Thần Cung.
Đúng là phần lớn Chiến thần đều dùng trường binh, dù là thần thoại hay là phàm gian.
Hàn Tuyệt phất tay chặt đứt một nhánh Phù Tang Thụ, dùng linh lực chẻ nó thành một thanh mộc thương đưa cho Mộ Dung Khởi, nói: "Từ nay về sau, nó sẽ là thương của ngươi."
Sau khi Mộ Dung Khởi nhận được thương đã ngẩn người. Cũng không phải hắn ta ghét bỏ nó mà là hắn ta quá bất ngờ.
Có thể nói Phù Tang Thụ là thiên tài địa bảo quý giá nhất của Hàn Tuyệt, thậm chí còn có thể hấp dẫn hai mặt trời tới đây, chắc chắn cây này là thần thụ. Vậy mà Hàn Tuyệt lại chém một nhánh cây xuống cho hắn ta...
Những người khác cũng không nhận được đãi ngộ như vậy!
【 Hảo cảm của Mộ Dung Khởi với ngươi lại tăng lên, trước mặt độ hảo cảm là ngũ tinh 】
"Sư tổ, này..." Mộ Dung Khởi do dự nói.
Tuân Trường An cũng vội vã mở miệng: "Sư phụ, không thể làm vậy!"
Hàn Tuyệt trừng mắt liếc hắn ta: "Ngươi muốn nối cành cây lại giúp ta?"
Tuân Trường An lúng túng, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng.
"Hôm nay ta sẽ giảng đạo cho các ngươi. Đạo là thiên địa chân nghĩa, xem các ngươi có thể lĩnh ngộ ra thần thông hay đạo pháp thuộc về mình không."
Hàn Tuyệt tiếp tục nói. Dương Thiên Đông vừa nghe vậy đã vội vã đi tới ngồi xuống.
Đại Thừa giảng đạo, dù là thiên kiêu trong Thiên Tiên Phủ cũng chưa chắc có được đãi ngộ như vậy!
Hàn Tuyệt bắt đầu giảng đạo, giọng nói của hắn cao thâm mạt trắc khiến đám người Mộ Dung Khởi nhanh chóng tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, suy nghĩ sâu xa.
Bọn hắn không nghe rõ Hàn Tuyệt đang nói gì, nhưng giọng nói của Hàn Tuyệt lại như có một luồng lực lượng có thể khiến bọn hắn nhanh chóng nhập định, thậm chí là tăng ngộ tính lên!
...
Oanh!
Đại môn của đại điện bật mở, từng tên Ma tu nhanh chóng tràn vào. Mà theo đó, giọng nói của Tham Ma La Hán cũng truyền ra: "Áp giải bọn hắn đi tới dàn tế Nghênh Ma, nếu có người dám phản kháng, trực tiếp tru sát!"
Đám tu sĩ chính đạo lập tức hoảng loạn.
Hoàng Cực Hạo dẫn đầu đứng dậy, hừ lạnh nói: "Ta cũng muốn nhìn xem các ngươi có thể cười đến cuối cùng không!"
Hắn ta dẫn đầu giậm chân bước ra, không để Ma tu chạm tới bản thân.
Những người khác cũng đứng dậy theo, Cửu Đỉnh chân nhân, Hình Hồng Tuyền, Hi Tuyền tiên tử cũng là như thế.
Cửu Đỉnh chân nhân vừa đi vừa cười to.
"Đệ tử của Ngọc Thanh thánh tông đều như vậy, vậy mới tốt chứ!"
Lời của hắn ta khiến sợ hãi trong lòng đám đệ tử Ngọc Thanh thánh tông tiêu tán sạch.
Trong lồng ngực mỗi người đều tràn đầy nhiệt huyết.
Chết thì có gì phải sợ!
Hình Hồng Tuyền chú ý tới xung quanh có không ít Ma tu là tu sĩ chính đạo đã đầu hàng trước đó, không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.
Nàng nhẹ giọng thở dài: "Phu quân, kiếp sau lại làm phu thê."
"Phu quân ngươi là Hàn trưởng lão?" Hi Tuyền tiên tử hỏi.
Hình Hồng Tuyền cũng ở trên núi Khổ Tu Thành Tiên, nhưng hai nàng cũng không nói chuyện nhiều.
Hình Hồng Tuyền đáp: "Ừm."
"Vậy sợ rằng kiếp sau các ngươi không có hy vọng gì, chờ khi ngươi chuyển thế, có lẽ hắn đã thành Tiên rồi."
"..."
Hình Hồng Tuyền cảm thấy uất ức.
Mà Hi Tuyền tiên tử lại khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười rất thần bí.
Quan U Cương đi tới nói: "Sư muội, trước khi chết, ta có một câu đã đè nén rất lâu muốn nói..."
"Không muốn nghe."
"Ta..."
"Sư huynh, nếu kiếp sau có duyên, ta làm sư tỷ, ta tới bảo vệ ngươi, báo đáp ân tình ngươi chăm sóc ta kiếp này."
"..."
Gần hai chục ngàn tu sĩ chính đạo ùn ùn rời khỏi đại điện.
Sau khi ra khỏi đại điện, Hình Hồng Tuyền thấy trong các cung điện khác ở xung quanh cũng có rất nhiều tu sĩ chính đạo bị áp giải ra.
Rất khó có thể tưởng tượng rốt cuộc Ma Đế đã bắt được bao nhiêu tu sĩ chính đạo.
"Chẳng lẽ chúng ta không còn hy vọng gì sao? Thiên Tiên Phủ đâu? Những Thánh địa khác đâu?" Giọng nói của một nữ đệ tử truyền đến từ bên cạnh, trong giọng nói tràn ngập oán giận.