Chương 206: Đại Thừa cảnh tầng bảy, đỉnh cao nhân gian
Hắc Ngục Kê, Hỗn Độn Thiên Cẩu, Tuân Trường An, Mộ Dung Khởi, Ngộ Đạo Kiếm, Dương Thiên Đông đều vây xung quanh hắn ta.
Vậy mà Phương Lương đã đạt đến Dung Hư cảnh!
Mọi người rất khiếp sợ.
Mộ Dung Khởi kẹt ở Hoá Thần cảnh tầng chín. Hắn ta vốn tưởng tiến triển của mình đã rất không hợp lẽ thường, không nghĩ tới Phương Lương lại càng khoa trương hơn.
Hắc Ngục Kê uất ức, cuối cùng chuyện nó lo lắng lúc trước cũng xảy ra, rất có thể hiện tại nó không đánh lại Phương Lương và Mộ Dung Khởi liên thủ.
Tuân Trường An cũng uất ức, cuối cùng mình lại bị đồ đệ bỏ xa.
Dương Thiên Đông từ ước ao biến thành đố kị, hắn ta cũng muốn có đồ đệ như vậy!
Hỗn Độn Thiên Cẩu ngu si.
Đồ đệ xấu của hòa thượng cũng mạnh hơn nó?
"Mấy năm nay ta gặp được không ít cơ duyên, cho nên mới có cảnh giới như ngày hôm nay." Phương Lương khiêm tốn cười nói.
Nhưng mọi người có thể cảm giác rõ ràng được hắn ta đã thay đổi.
Trở nên càng thêm tự tin, càng thêm hăng hái hơn trước đây.
Tam Đầu Giao Vương chẳng thèm ngó tới, chỉ Dung Hư cảnh cũng có thể khiến bọn hắn khiếp sợ như vậy?
Hai tiểu Kim Ô bỗng rơi xuống trên vai Phương Lương, thân mật cọ xát mặt của hắn ta.
Phương Lương hiếu kỳ hỏi: "Hai tiểu gia hỏa này là..."
Hắc Ngục Kê cười xấu xa nói: "Kê gia sinh, lúc trước chủ nhân bắt được một con hỏa điểu cho kê gia..."
Nó còn chưa nói hết lời, hai tiểu Kim Ô đã quay đầu nhìn về phía nó khiến nó sợ đến không dám nói nữa.
"Sư đệ, đã lâu không gặp, không bằng ngươi ta liên thủ đánh Hắc Ngục Kê một trận?"
Mộ Dung Khởi cười cười nháy mắt ra hiệu, hắn ta vốn không thích Hắc Ngục Kê trang bức.
Nghe vậy, Phương Lương cười sảng khoái nói: "Tốt!"
Nhiều năm không gặp, Hắc Ngục Kê vẫn ti tiện như vậy!
Hắc Ngục Kê ngáp một hơi, làm bộ không nghe thấy.
Chúng người ngồi xuống bắt đầu nói chuyện.
Phương Lương giải thích những chuyện hắn ta đã trải qua trong mấy năm này, đấu yêu đấu ma đấu quỷ, hiện tại hắn ta đã trở thành thiên kiêu của Thiên Tiên Phủ, có tên tuổi rất lớn trong Thiên Tiên Phủ.
Tam Đầu Giao Vương làm bộ không để ý, nhưng trên thực tế nó cũng đang nghe trộm.
"Tiểu tử này có thiên phú khủng bố như vậy sao?"
Tam Đầu Giao Vương thầm kinh hãi.
Thuộc hạ của Trảm Thần trưởng lão đều là kỳ tài ngút trời?
Dường như ngoại trừ Dương Thiên Đông, những người khác đều có thiên tư ghê gớm.
Cùng lúc đó.
Trước mắt Hàn Tuyệt nhảy ra một hàng chữ:
【 Tam Đầu Giao Vương có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo cảm là nhị tinh 】
Hàn Tuyệt cảm thấy Tam Đầu Giao Vương có vấn đề.
Đầu óc có vấn đề!
Thiện cảm tới một cách không sao hiểu nổi.
Hàn Tuyệt không quá để ý, hắn cũng đang nghe trộm những chuyện Phương Lương từng trải qua.
Nếu nói Tô Kỳ là nam chính lận đận khắc khổ trong tiểu thuyết tiên hiệp, vậy Phương Lương là huyền huyễn vô địch lưu.
Mấy năm nay, số lần hắn ta bị thương nặng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại đa số đều quét ngang bát phương, cơ duyên liên tục đưa tới cửa.
Mọi người nghe xong đều cảm khái.
Phương Lương thật lợi hại!
Ngay cả Mộ Dung Khởi cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Mấy canh giờ sau, Phương Lương đứng dậy đi vào thăm hỏi Hàn Tuyệt.
Sau khi nhập động phủ, Phương Lương quỳ gối trước mặt Hàn Tuyệt. Hắn ta hết sức kích động, thậm chí còn có xúc động muốn rưng rưng nước mắt.
Hàn Tuyệt lộ ra ý cười nói: "Lần này lịch lãm, cảm thấy thế nào?"
Phương Lương hưng phấn nói: "Rốt cuộc đồ tôn cũng hiểu rõ ý tốt của sư tổ, lịch lãm thật sự khiến đồ tôn lột xác, đồ tôn đã thành thiên kiêu trong Thiên Tiên Phủ. Đồ tôn cảm thấy những cơ duyên đồ tôn có thể chiếm được đều đã chiếm hết, không cần thêm cơ duyên nữa nên trở về."
"Đồ tôn vẫn muốn tu luyện trước đầu gối sư tổ, khổ tu đại đạo."
Sau khi đạt tới Dung Hư cảnh, đúng là Phương Lương không cần cơ duyên thêm nữa. Hắn hôm nay dù là công pháp, thần thông, pháp thuật hay pháp bảo, cần gì có đó, chỉ cần không ngừng tích lũy tu vi là được.
Hai sư tôn hàn huyên hồi lâu.
Phương Lương rời đi, đi tới trước Phù Tang Thụ tìm vị trí đả tọa.
Ngộ Đạo Kiếm trở lại động phủ, nhìn về phía Hàn Tuyệt hỏi: "Chủ nhân, ngài nói xem ta có nên đi ra ngoài lịch lãm một phen không?"
Những chuyện Phương Lương đã trải qua khiến mọi người cảm thấy thèm.
Bọn hắn cũng muốn đạt được đủ loại cơ duyên như vậy.
Hàn Tuyệt hỏi: "Vì sao ngươi muốn lịch lãm?"
"Vì lịch lãm có thể nhận được cơ duyên nha."
"Cơ duyên để làm gì?"
"Có thể biến cường."
"Biến cường là vì cái gì?"
"Bảo vệ chủ nhân!"
"Ta cần ngươi bảo vệ sao?"
Ngộ Đạo Kiếm tỉ mỉ suy nghĩ lại, hình như đúng là vậy thật.
Nàng nghiêng đầu hỏi: "Vậy đối với chủ nhân, nhân vật như ta có ý nghĩa gì?"
Hàn Tuyệt chân thành nói: "Làm bạn, cảnh đẹp ý vui. Ngươi chỉ cần tu luyện đến nơi đến chốn, có thể đuổi kịp bước tiến của mọi người là được rồi."
Ngộ Đạo Kiếm vừa nghe vậy không khỏi vui vẻ cực kỳ, ý cười cũng càng xinh đẹp hơn.
Dưới cái nhìn của Hàn Tuyệt, Ngộ Đạo Kiếm chỉ cần yên tâm tu luyện, sớm muộn gì cũng trở thành thần tiên, không cần phải đi lang bạt.
Huống chi không phải người nào đi lịch lãm cũng có hiệu quả như Phương Lương.
Phương Lương chỉ có một!
Cuối cùng, tất cả mọi người không đề xuất suy nghĩ muốn lịch luyện với Hàn Tuyệt nữa.
Nhất là Dương Thiên Đông, Hỗn Độn Thiên Cẩu.
Bọn hắn thật sự sợ.
Không dám đi ra ngoài nữa.
Trên núi Khổ Tu Thành Tiên cũng không tính là quá khô khan, lúc không có chuyện gì làm bọn hắn còn có thể nói chuyện luận đạo, thậm chí là đấu pháp.
Hàn Tuyệt còn cho phép bọn hắn tới thành trì nội môn vòng một vòng, như vậy đã rất không tồi.
Đồng thời, trong lòng đám đồ tử đồ tôn, thần sủng đều hơi lo lắng.
Lo lắng Hàn Tuyệt phi thăng!
Lấy thực lực Hàn Tuyệt biểu hiện ra, ngày hắn phi thăng đã không xa.
Chờ sau khi Hàn Tuyệt phi thăng, bọn hắn nên làm gì bây giờ?
Dưới lực hiệu triệu của Mộ Dung Khởi, mọi người quyết định khắc khổ tu luyện, tranh thủ cùng phi thăng với Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt còn có thiện cảm với Mộ Dung Khởi.
Mộ Dung Khởi không chỉ có thiên phú cao, thái độ làm người hào khí, còn có năng lực lãnh đạo.
Không tệ không tệ.
Không hổ danh Chiến Thần Thần Cung trước kia!
Chiến thần ấy à, chắc chắn không chỉ có tu vi cá nhân mạnh mẽ, còn phải thống suất đại quân!
...