Chương 230: Khí vận Tiên Đế, Luân Hồi Tán Tiên cảnh hậu kỳ
Hàn Tuyệt thở dài nói: "Ta chỉ có thể thử xem sao. Nếu không được, ta chỉ có thể chạy trốn."
Đánh không lại hắn sẽ nhảy đến m gian. Nếu Thiên Đình để Địa phủ đuổi giết hắn, hắn sẽ nhảy đến thế giới khác.
Kiểu gì cũng sẽ có nơi để hắn tránh!
"Chậc chậc, nếu ngươi có thể thành công thật sẽ có tiền đồ tươi sáng. Tuy gần đây Thiên Đình gặp phiền phức liên miên nhưng dầu gì bọn họ cũng là thế lực có nội tình hùng hậu nhất Thiên giới, đại biểu cho Thiên Đạo."
Trượng Cô Tinh cười nói, trong lòng lại đang hiếu kỳ không biết là ai nói chuyện này cho Hàn Tuyệt?
Người này thật to gan!
Hàn Tuyệt cảm khái: "Đại đa số sinh linh ở Phàm gian đã làm sai chỗ nào mà phải đối mặt với kết cục bị tàn sát? Thiên binh thiên tướng vào sinh ra tử cho Thiên Đình, nhưng ở trước mặt tư chất bọn họ đều biến thành con sâu cái kiến. Tồn tại nhìn như mạnh mẽ này cũng có rất nhiều điểm đám lên án."
Đám người thờ phụng Tiên thần sao có thể biết được thần tiên cũng chỉ là con người nhưng càng cường đại hơn mà thôi.
"Cái gọi là thần tiên vốn chỉ là một sự dối trá." Trượng Cô Tinh lắc đầu nói.
Hàn Tuyệt không nhiều lời. Sau khi biết được phương pháp này cũng khả thi, hắn xoay người rời đi.
Đợi khi Hàn Tuyệt rời khỏi trường hà kiếm đạo, một bóng người màu tím xuất hiện bên cạnh Trượng Cô Tinh.
"Đây là phàm nhân mà ngươi nhìn trúng?" Bóng người màu tím hỏi.
Trượng Cô Tinh trả lời: "Ừm, người này mới 800 tuổi."
Bóng người màu tím nói đùa: "Hắn cũng không phải phàm nhân thật."
"Ừm?"
"Trên người hắn có khí vận Tiên Đế, đoán chừng là tử tôn của một vị Tiên Đế nào đó hoặc đã từng được Tiên Đế ưu ái."
"Tiên Đế? Thì ra là thế, vậy tương lai của hắn lại càng đáng để mong chờ."
"Ngươi mong chờ cái gì? Muốn hắn thay thế ngươi?"
"Chờ khi hắn sống qua kiếp nạn này rồi lại nói tiếp."
"Không nói tới hắn nữa. Thần Cung kêu ta tới mời ngươi, có nguyện ý trở về không? Bản tôn của ngươi còn đang được nuôi ở Thần Cung đây, Thần Cung chưa bao giờ thật sự từ bỏ ngươi."
"Nước ở Thần Cung quá sâu, ta không muốn trở về nữa. Ở lại đây rất tốt, vô ưu vô lự, có thời gian tìm hiểu kiếm đạo mà không cần cân nhắc những việc khác. Nếu nhân sinh có thể được thoải mái như thế mãi ta đây cũng thấy mỹ mãn."
...
Trở lại trong Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt củng cố lại kiếm đạo mới vừa lĩnh ngộ được.
Vài ngày sau, hắn mới bắt đầu tu luyện tiếp.
Luân Hồi Tán Tiên cảnh trung kỳ còn chưa đủ!
Khi Hàn Tuyệt đang bế quan tu luyện, tu chân giới gió nổi mây phun.
Thiên Tiên Phủ bị Tuyệt Diễn đạo nhân tàn sát, tử thương quá nửa, việc này đã qua nhiều năm. Các thánh địa khác thấy được hy vọng, rối rít nhân cơ hội này mà phát triển. Ma đạo càng tập kết lực lượng tiếp tục vây công Thiên Tiên Phủ.
Mặc dù Thiên Tiên Phủ khổ không thể tả, nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp tu chân giới trong thiên hạ, đa số nơi đều đang trong cảnh thái bình, không khác gì mấy so với tháng năm tu chân trước đây.
Cửu Đỉnh chân nhân lại bắt đầu ra ngoài, tới khắp nơi mời chào khách khanh và đệ tử có linh căn tư chất trác việt cho Ngọc Thanh thánh tông.
Thoáng chớp mắt, bảy năm sau.
Lý Khanh Tử không chịu nổi, đại nạn đã đến.
Hắn ta tới thăm hỏi Hàn Tuyệt.
"Hàn trưởng lão, có thể ta không còn cố được bao nhiêu năm nữa, thiên tài địa bảo trong tông môn đã không thể tăng thọ mệnh giúp ta, ta chuẩn bị ra ngoài lang bạt vài năm. Rất có thể ta sẽ giống với sư phụ ta, sẽ chết ở bên ngoài." Lý Khanh Tử cười nói.
Hắn ta cũng không cảm thấy bi thương, trái lại còn có cảm giác được giải thoát.
Hàn Tuyệt hỏi: "Ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
Nụ cười trên mặt Lý Khanh Tử tiêu tan mất, hắn ta nghiêm mặt nói: "Trước khi ngươi phi thăng, hi vọng ngươi có thể bảo vệ Ngọc Thanh thánh tông, bảo vệ sư muội ta, Hi Tuyền tiên tử."
Hàn Tuyệt gật đầu.
Lý Khanh Tử bắt đầu trò chuyện với hắn một hồi, kể lại nhân sinh của mình.
Hàn Tuyệt thật thà lắng nghe.
Ngộ Đạo Kiếm cũng nghe đến mê mẩn.
Có lẽ nhân sinh của Lý Khanh Tử cũng không tính là truyền kỳ, từ sau khi được thái thượng trưởng lão điều tới, hắn ta vẫn luôn bôn ba vì tông môn. Giọng điệu khi hắn ta kể lại cũng rất bình tĩnh, liên tục không ngừng.
Hàn Tuyệt không bi thương, chỉ hơi cảm khái.
Chết rồi cũng tốt, kiếp sau đầu thai ra tư chất tốt hơn lại theo đuổi đại đạo.
Ngoại trừ trường sinh, đại đa số mục tiêu mà người ta dành cả đời để theo đuổi như danh lợi, quyền lực, nữ nhân, Lý Khanh Tử đều có được. Sống kiếp này cũng coi như không tiếc.
Mãi cho đến ngày hôm sau hắn ta mới rời đi.
Hàn Tuyệt đứng dậy tiễn hắn ta ra khỏi động phủ.
Trước đó Lý Khanh Tử đã đến thăm hỏi mấy người bạn cũ như Hi Tuyền tiên tử, Cửu Đỉnh chân nhân, Hàn Tuyệt được hắn ta xếp tới sau cùng.
Cả đời này, có lẽ Hàn Tuyệt không phải người có ảnh hưởng lớn nhất tới hắn ta, nhưng Lý Khanh Tử cảm thấy người mình nên cảm tạ nhất là Hàn Tuyệt.
Nhìn Lý Khanh Tử bay về phía chân trời, Hàn Tuyệt đứng bên vách núi lẳng lặng nhìn, rất bình tĩnh.
Hiếm khi thấy Hắc Ngục Kê không đùa giỡn mà đi tới bên cạnh Hàn Tuyệt hỏi: "Chủ nhân, có phải từ nay về sau chúng ta không bao giờ phải chạy trốn nữa không?"
Tuy Hàn Tuyệt vẫn luôn nói tới chuyện chạy trốn, nhưng từ khi Hắc Ngục Kê có ký ức tới nay bọn họ vẫn luôn ở lại chỗ này.
"Cũng chưa chắc." Hàn Tuyệt đáp.
Chuyện Lý Khanh Tử rời đi cũng không tạo ra gợn sóng gì trong Ngọc Thanh thánh tông.
Nhiều năm trôi qua, đã có rất nhiều người quên hắn ta.
"Nếu kiếp sau có thể gặp nhau, ta sẽ ban cơ duyên cho ngươi."
Hàn Tuyệt nhẹ giọng cười nói. Dứt lời, hắn lại cúi đầu xoay người rời đi.
Người có sinh ly tử biệt, đây là chuyện rất bình thường.
Huống hồ Lý Khanh Tử cũng chẳng phải ôm hận mà chết.
Bốn năm sau.
Hàn Tuyệt thấy một tin nhắn.
【 Bạn tốt của ngươi Lý Khanh Tử nghênh đón đại nạn thọ mệnh, người chết hồn đi, tiến vào luân hồi 】
Hàn Tuyệt chỉ khẽ thở dài một hơi sau đó lại tu hành tiếp.
Trải qua chuyện Lý Khanh Tử mất đi, tâm cảnh của Hàn Tuyệt lại tăng lên.
23 năm sau.
Hàn Tuyệt đã đột phá tới Luân Hồi Tán Tiên cảnh hậu kỳ.
Hắn ngừng tu luyện, lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu nguyền rủa Dương Tán, Chu Tước, Chu Thanh chân nhân.