Chương 252: Hồng thạch thần bí, Hàn Tuyệt biến cường (2)
"Tuyệt đối không thay lòng, nếu không nghiền xương thành tro, hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!"
Sở Thế Nhân bảo đảm, vẻ mặt kiên định.
Hàn Tuyệt không biết Phật môn có dụng ý gì nên cũng không nhiều lời, giậm chân quay về động phủ.
Ngộ Đạo Kiếm theo sát phía sau.
Dương Thiên Đông kéo Sở Thế Nhân qua một bên, bắt đầu dạy dỗ.
Sở Thế Nhân hoảng hốt, còn đang suy nghĩ lời Hàn Tuyệt nói.
Liệu mong muốn của hắn ta có đúng thật không?
Nếu muốn thế nhân từ bỏ tu hành mà bản thân tu hành trước, đợi khi trở thành tồn tại cường đại nhất lại thay đổi thế nhân, vậy thì tính là gì?
Lại phá lại lập?
Sở Thế Nhân hoàn toàn mê man.
...
Trong mười năm kế tiếp.
Hai Kim Ô liên tục đột phá tới Tán Tiên cảnh. Hàn Tuyệt nghiêm lệnh không cho bọn nó được rời khỏi núi Khổ Tu Thành Tiên, nếu không sẽ bị Thiên Đạo xua đuổi.
Những người khác rất tò mò. Chẳng lẽ núi Khổ Tu Thành Tiên có năng lực có thể chống lại Thiên Đạo?
Trong mười năm này, Sở Thế Nhân vẫn không tu luyện, mỗi ngày hắn ta ngồi trơ dưới tàn cây không biết đang suy nghĩ gì.
Hàn Tuyệt đang chuyên tâm tu luyện, nhưng còn lâu mới có thể đạt tới Luân Hồi Thiên Tiên cảnh trung kỳ.
Hắn đã tích lũy hơn hai mươi năm!
Việc tu hành ở Thiên Tiên cảnh khó hơn nhiều so với Địa Tiên cảnh, thậm chí có thể nói là chênh lệch cực lớn.
Chẳng trách Trượng Cô Tinh lại nói tốt nhất là phải đạt tới Thái Ất Thiên Tiên hãy ra ngoài lang bạt.
Thái Ất Thiên Tiên cũng chỉ là con kiến!
Đương nhiên, Thiên Tiên chỉ là con kiến to lớn hơn một chút mà thôi.
Hàn Tuyệt thấy Tiên Đế bị Đại Thần Tướng tru sát, nên hắn cho rằng dù có thành tựu Tiên Đế cũng không thể tùy ý làm bậy.
Lại nói tới Đại Thần Tướng, tuy hắn ta trâu bò hò hét, nhưng hắn ta vẫn bị kẻ địch vây khốn.
Có lẽ chỉ khi đạt tới Đại La cảnh hư vô mờ mịt mới có thể siêu thoát chân chính.
Hàn Tuyệt mở mắt, lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu thả lỏng.
Đời này hắn không thể tu luyện mãi được, kiểu gì cũng phải hoạt động giải trí một chút.
Đầu tiên là nguyền rủa Ác Lai Yêu Thánh, phải kiếm chút chuyện cho thằng nhãi này làm.
Mấy tháng sau.
Hình Hồng Tuyền trở lại.
Sau khi trở về, chuyện đầu tiên nàng làm là tới tìm Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt rất hiểu chuyện đuổi Ngộ Đạo Kiếm ra khỏi động phủ, khiến thảo tinh nha đầu bất mãn hết sức.
"Sư tỷ của ta đâu?" Hàn Tuyệt hỏi.
Nếu Thường Nguyệt Nhi đã trở lại, chắc chắn cũng sẽ đòi tới gặp hắn.
Hình Hồng Tuyền trả lời: "Sau khi chúng ta quay về Đại Yến đã tách ra, nàng nói muốn về quê cũ một chuyến."
"Nàng còn có quê cũ?"
"Ai biết được, mặc kệ nàng. Phu quân, ngươi xem, đây là bảo bối gì?"
Hình Hồng Tuyền mở tay phải ra, một hòn đá màu đỏ kỳ quái xuất hiện trong tay nàng.
Hàn Tuyệt nhận lấy viên đá nhìn lại. Ngoại trừ màu sắc, thoạt nhìn viên hồng thạch này chỉ là một viên đá bình thường.
Hắn dùng thần trí của mình tra xét, phát hiện bên trong hồng thạch có một luồng khí kỳ quái. Dù hắn đã đạt tới Luân Hồi Thiên Tiên cảnh cũng không cách nào thấy rõ.
Lại là bảo bối?
Hàn Tuyệt thầm kinh hãi. Nha đầu này thật may mắn quá đi!
Hắn cẩn thận hỏi: "Ngươi nhặt được tảng đá này từ nơi nào vậy?"
Hình Hồng Tuyền trả lời: "Nó rơi từ trên trời xuống, thiếu chút nữa đã đập trúng ta. Ta cảm thấy viên đá có thể rơi từ trên trời xuống sao có thể đơn giản được?"
Lại là rơi từ trên trời xuống?
Tị Thiên Thạch lúc trước cũng rơi từ trên trời xuống.
Hàn Tuyệt không tin đây chỉ là trùng hợp.
Tất phải có nguyên nhân.
Từ nơi sâu xa, có cặp mắt đang nhìn trộm hắn.
"Đừng suy nghĩ nhiều, lâu vậy không gặp, ta nhớ ngươi muốn chết."
Hình Hồng Tuyền cười đùa, sau đó bắt đầu chủ động cởi quần áo giúp Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt bất đắc dĩ nói: "Vội vã vậy sao?"
"Đương nhiên phải vội, mỗi ngày ta đều nhớ tới ngươi."
"Thiên Chi Khôi Lỗi của ta có khỏe không?"
"Phi, ta chỉ trò chuyện với nó thôi, cũng không làm gì nó, chúng ta chơi vài kiểu mới đi."
"Vài kiểu mới gì?"
"Ngươi nghe ta chỉ huy."
...
Một tháng sau, Hình Hồng Tuyền hài lòng rời đi.
Ngộ Đạo Kiếm nhìn bóng lưng nàng rời đi, không khỏi cắn răng.
Trên người nàng tràn ngập mùi vị của chủ nhân, quá đậm!
Ngộ Đạo Kiếm có chút hoài nghi nhân sinh.
Mỗi ngày bản thân mình đều ở bên cạnh chủ nhân, vì sao mình không thể thân cận với chủ nhân như thế?
Hình Hồng Tuyền vừa về đến, đã...
Trong động phủ.
Hàn Tuyệt đang vuốt vuốt hồng thạch, tay trái lại cầm Tị Thiên Thạch để so sánh.
Nhìn hồi lâu hắn vẫn không nhìn ra điểm gì đặc biệt.
Hắn không nhìn tiếp nữa mà bắt đầu tu luyện.
Có lẽ chờ khi tu vi của hắn tăng tới một giai đoạn nào đó, sẽ có thể nhìn thấu hồng thạch.
Ba năm sau.
Hàn Tuyệt còn đang tu luyện, bỗng cảm giác được một luồng lực lượng muốn kéo ý thức của hắn đi. Mặc dù luồng lực lượng này không quá mạnh mẽ, nhưng hắn nhớ kỹ lực lượng này.
Xích Vân Tiên!
Hàn Tuyệt thả lỏng, mặc cho Xích Vân Tiên kéo ý thức của mình tới một vùng tinh không mênh mông.
Xích Vân Tiên mới chỉ có tu vi Thái Ất Thiên Tiên cảnh sơ kỳ, Hàn Tuyệt đã đuổi kịp hắn ta. Luận thực lực chân thật, Hàn Tuyệt tất phải mạnh hơn hắn ta.
Vừa gặp lại Xích Vân Tiên, Hàn Tuyệt đã cảm khái vạn phần.
Trước đây hắn cảm thấy Xích Vân Tiên rất mạnh, cao cao tại thượng, hiện tại hắn lại cảm thấy đối phương cũng không có gì đặc biệt.
Xích Vân Tiên mở miệng trước: "Thế lực sau lưng Yêu Thánh sắp thỏa hiệp. Một khi Thiên Đình có thể bắt Yêu Thánh đền tội, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ thanh lý Phàm gian. Không ít thần tiên đã chú ý tới ngươi."
Dưới sự che giấu của hệ thống, Xích Vân Tiên cũng không biết tu vi của Hàn Tuyệt đã đuổi kịp bản thân mình.
Hàn Tuyệt gật đầu nói: "Đa tạ nhắc nhở."
Trước đó có một đống thần tiên có ấn tượng tốt với hắn, đồng thời cũng có một đống thần tiên thù hận hắn, nói rõ thần tiên cũng đồng ý với phương pháp muốn chứng minh thiên phú của bản thân mà hắn đề xuất. Dựa theo lời của Trượng Cô Tinh, thiên kiêu hạ phàm mạnh nhất hẳn sẽ không cao hơn Thái Ất Thiên Tiên cảnh. Đương nhiên áp lực của Hàn Tuyệt cũng không quá lớn.
"Dường như ngươi đã đắc tội với Cự Linh vũ thần, thiên tướng dẫn đội thanh lý Phàm gian này chính là hắn ta." Xích Vân Tiên tiếp tục nói.