Chương 251: Hồng thạch thần bí, Hàn Tuyệt biến cường (1)
Sở Thế Nhân vừa nghe vậy đã quay đầu qua, trầm giọng nói: "Chỉ khi thế nhân từ bỏ tu luyện, trật tự luân hồi mới có thể bình thường trở lại. Về phần Yêu tộc, đến lúc đó Thiên Đạo sẽ không dung túng cho bọn chúng, chúng ta chỉ có thể lo cho bản thân mình."
Đồ Linh Nhi hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại tu luyện tới Trúc Cơ cảnh?"
"Ta... Ta vì đại thiện Đạo pháp!"
"Dối trá."
"Ngươi..."
Sở Thế Nhân sắp bị chọc tức tới muốn nổ.
Từ khi lên núi Khổ Tu Thành Tiên, tất cả tính khí tốt đẹp của hắn ta đều bị mài sạch.
Những người này quá bỉ ổi!
Không tán thành quan điểm của hắn ta cũng thôi đi, còn luôn trào phúng hắn ta.
Đúng lúc này.
Tiên Thiên động phủ mở ra, Hàn Tuyệt và Ngộ Đạo Kiếm bước tới.
Vừa nhìn thấy Hàn Tuyệt, mọi người rối rít đứng dậy hành lễ.
Sở Thế Nhân ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Hàn Tuyệt.
Tướng mạo thật tuấn tú!
Hắn ta còn tưởng Trảm Thần trưởng lão có hình tượng lão nhân.
Hàn Tuyệt đi tới trước Phù Tang Thụ ngẩng đầu nhìn về phía hai Kim Ô, nói: "Có phải các người đã có thể đột phá rồi không?"
A Đại gật đầu nói: "Đúng vậy, chẳng qua chúng ta sợ bị Thiên Đạo xua đuổi cho nên không dám đột phá."
Hàn Tuyệt ném ra hai viên Tị Thiên Thạch, một viên trong đó do Dương Tán “đưa tặng”.
"Cầm hai tảng đá này có thể khiến các ngươi không cần độ kiếp, ngày sau chỉ cần các ngươi không rời khỏi ngọn núi này, sẽ không bị Thiên Đạo xua đuổi."
Nghe vậy, hai Kim Ô mừng rơn, vội vã cắn Tị Thiên Thạch bắt đầu tu luyện.
Những người khác vừa nghe thế cũng lập tức hiểu ra.
Hàn Tuyệt đã hơn hẳn Phàm gian từ lâu!
Hắn dựa vào hai tảng đá kia mới có thể ở lại Phàm gian!
Hàn Tuyệt nhìn về phía Tam Đầu Giao Vương. Hắn vung tay phải lên đưa Long hồn của Uyên Hoàng Long cho Tam Đầu Giao Vương, còn nói: "Đây là hồn phách của Chân Long. Ý thức của nó đã bị ta xóa đi, sau khi ngươi thôn phệ hẳn huyết mạch sẽ được lột xác, không cần lo bị đoạt xá."
Tam Đầu Giao Vương ngạc nhiên mừng rỡ, vội vã khấu tạ Hàn Tuyệt.
Sở Thế Nhân thấy vậy, sửng sốt một hồi.
Hàn Tuyệt cố ý kích thích hắn ta.
Ngươi muốn khuyên ta từ bỏ tu luyện?
Ta sẽ giúp những người khác biến cường ở ngay trước mặt ngươi!
Dương Thiên Đông, Đồ Linh Nhi, Hắc Ngục Kê, Hỗn Độn Thiên Cẩu đều nhìn về phía Hàn Tuyệt với ánh mắt kỳ vọng.
Hàn Tuyệt tức giận nói: "Tu vi của các ngươi kém như vậy, nhìn ta làm gì? Chờ khi các ngươi tiếp cận đỉnh phong Phàm gian rồi nói sau!"
Ngộ Đạo Kiếm cáo mượn oai hùm nói: "Đúng lắm đúng lắm, nguyên một đám không lo tu luyện cho tốt!"
Hàn Tuyệt xoay người quay về động phủ.
Sở Thế Nhân vội vã chạy tới. Hắn ta quỳ sau lưng Hàn Tuyệt, cao giọng hô lên: "Xin sư tổ dẫn đầu từ bỏ tu luyện!"
Dương Thiên Đông vừa nghe vậy, thiếu chút nữa bị dọa tới đái ra quần. Hắn ta xông tới đạp Sở Thế Nhân ngã lăn trên mặt đất.
"Nói bậy bạ gì đó!"
Dương Thiên Đông nổi giận, tức tới cả người run lên.
Tiểu tử này thật to gan!
Không ngờ hắn ta dám khuyên Hàn Tuyệt thật!
Hàn Tuyệt quay đầu, dùng khóe mắt nhìn về phía Sở Thế Nhân: "Trên đời này ai cũng có thể khuyên ta từ bỏ tu luyện, chỉ có ngươi là không thể."
Sở Thế Nhân đứng lên, lau vết máu bên khóe miệng hỏi: "Vì sao?"
Hắn ta không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt.
"Ngươi không tu hành, làm sao biết được tu vi là trở ngại lớn nhất trong việc khiến thiên hạ thái bình?" Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm Sở Thế Nhân hỏi.
Sở Thế Nhân nói: "Cường quyền đại biểu cho bất công, cường quyền lớn nhất của phàm nhân là hoàng quyền, mà cường quyền lớn nhất trong thiên hạ là tu chân. Nếu người trong thiên hạ đều là phàm nhân, không cần theo đuổi tu hành, người người như nhau, sao có thể phân chia mạnh yếu?"
Hàn Tuyệt hỏi: "Nếu tất cả người trong thiên hạ đều là phàm nhân, vậy vẫn có người vừa sinh ra đã không có tay chân, không thể trải nghiệm cảm giác sung sướng của người thường. Vậy thiên hạ này có công bằng thật sao? Thứ ngươi theo đuổi là thế giới chết lặng không có tranh đấu, hay là thế giới cực lạc người người cười nói?"
Thế giới cực lạc!
Sở Thế Nhân bị chấn động.
Hắn ta vô thức trả lời: "Đương nhiên là thế giới cực lạc người người vui cười."
"Kiểu gì cũng sẽ có người muốn trường sinh, nếu không cách nào trường sinh bọn họ sẽ không thể vui cười. Đối với loại người như vậy, ngươi định thay đổi đối phương bằng cách nào?"
Hàn Tuyệt tiếp tục truy hỏi, những người khác lại rất nghiêm túc lắng nghe, bọn hắn có thể nghe ra đạo tâm của Hàn Tuyệt.
Sở Thế Nhân nói: "Ta sẽ dẫn dắt bọn hắn đi truy tìm những sung sướng khác."
"Dựa vào cái gì?"
"Cái gì mà dựa vào cái gì?"
"Ngươi dựa vào cái gì mà muốn thay đổi chí hướng của người khác, ngươi có tư cách gì? Nếu ngươi có, vậy dựa vào cái gì mà ngươi nói đám người thích ức hiếp người khác, thích làm ác nhân kia không có tư cách này?"
"Bởi vì bọn họ làm vậy là sai!"
"Dựa vào cái gì mà bọn họ lại sai? Ngươi cho rằng sai là sai sao? Hay là chính mồm Thiên Đạo nói cho ngươi biết bọn họ đã sai? Suy cho cùng, ngươi chỉ muốn khiến khắp thiên hạ nghe ngươi, muốn khiến thiên địa biến thành thiên địa ngươi muốn."
"Ta không có!"
"Thật ra ngươi cũng không sai."
Hàn Tuyệt chuyển giọng, cười quỷ dị nói.
Sở Thế Nhân sửng sốt, còn tưởng Hàn Tuyệt muốn mắng mình, thế nhưng hắn đổi giọng quá nhanh!
Hàn Tuyệt nói: "Nếu ngươi có tu vi mạnh vô địch, chẳng phải ngươi đã có thể sáng tạo ra thiên hạ ngươi muốn rồi sao?"
Sở Thế Nhân trầm mặc.
"Rõ ràng ngươi có thiên phú tuyệt hảo, ngươi nói xem ngươi tu hành dễ hơn hay là thuyết phục người khắp thiên hạ dễ hơn? Ngươi chỉ có thọ mệnh không tới 200 năm, sống đến ngày nay, ngươi đã khuyên được cho bao nhiêu người rồi?"
Lời nói của Hàn Tuyệt như một cây đao đâm thẳng vào trái tim Sở Thế Nhân.
Hắn ta đã khuyên rất nhiều tu hành giả.
Không người nào bị hắn ta thuyết phục.
Đột nhiên Hàn Tuyệt hỏi: "Ngươi tin Phật hay là tin Đạo?"
Tu chân giới ở Phàm gian này lấy Đạo môn làm chủ, rất hiếm thấy phương pháp tu hành Phật môn, thậm chí có thể nói là tuyệt tích.
Nhưng Phật lại rất lưu hành trong phàm nhân, rất nhiều vương triều đều tin Phật.
Sở Thế Nhân trả lời: "Đương nhiên là tin Đạo, tín ngưỡng của ta là đại thiện Đạo pháp, thiên hạ đều thiện."
Hàn Tuyệt ý vị thâm trường nói: "Cũng không biết ngươi có thể kiên trì với bản tâm hay không."