Chương 258: Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn (1)
“Chúng thiên binh thiên tướng nghe lệnh, thanh lý Phàm gian!”
Oanh!
Khắp thiên địa bùng nổ.
Giọng nói của Cự Linh vũ thần tới quá đột ngột, khiến tất cả mọi người không kịp trở tay.
Lôi vân vô biên vô tận che khuất vòm trời Phàm gian. Chúng sinh ngẩng đầu nhìn lại, trên tầng tầng lôi vân xuất hiện từng bóng người kinh khủng, cao cao tại thượng, hùng vĩ như núi.
Trên núi Khổ Tu Thành Tiên.
Hàn Tuyệt, Ngộ Đạo Kiếm đi ra khỏi động phủ, cũng thấy được đám thần tiên trên bầu trời.
Thần tiên khắp trời, thần uy áp thế!
Tuy số lượng không tính là quá kinh khủng, nhưng mỗi một người đều rất to lớn. Bọn họ bao quát nhân gian, mang tới tuyệt vọng và hoảng hốt.
Thiên uy phủ xuống bao phủ thiên hạ.
“Đó là thần tiên?” Tam Đầu Giao Vương kinh hô.
Những người khác cũng đều căng thẳng ngẩng đầu nhìn lại.
Tô Kỳ, Hi Tuyền tiên tử, Hình Hồng Tuyền, Thường Nguyệt Nhi cũng rối rít đi tới. Bọn họ cũng ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt mỗi người đều chứa đầy chấn động.
Bọn họ đều là phàm nhân, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy uy thế của thần tiên.
Đối mặt với bóng người trên lôi vân, bọn họ cảm thấy mình chỉ là con kiến, nhỏ bé không gì sánh được.
Ngọc Thanh thánh tông cũng rối loạn. Vô số đệ tử đang nghị luận, các trưởng lão rối rít mở hộ tông đại trận. Nhưng bọn họ đều hiểu, bọn họ sắp phải đối mặt với thần tiên, làm gì cũng chẳng có tác dụng.
Dưới Phù Tang Thụ, đám Hắc Ngục Kê, Hỗn Độn Thiên Cẩu, hai Kim Ô, Dương Thiên Đông, Tuân Trường An, Tô Kỳ, Đồ Linh Nhi, Tam Đầu Giao Vương, Phương Lương, Mộ Dung Khởi, Sở Thế Nhân đều đang nhìn về phía Hàn Tuyệt.
Đối mặt với chúng thần tiên kinh khủng như vậy, Hàn Tuyệt còn định chiến sao?
Chiến thế nào!
Tuy trước đó Hàn Tuyệt biểu hiện ra thực lực rất mạnh, nhưng so sánh với đám thần tiên trên bầu trời, khí thế chênh lệch một trời một vực.
Bóng người lùn nhất trên lôi vân cũng đã cao tới ngàn trượng!
Hắc Ngục Kê run giọng nói: “Chủ nhân, chúng ta chạy trốn đi?”
Như vậy còn đánh thế nào được?
Vốn là không thể đánh!
Hàn Tuyệt không để ý tới nó mà ngửa đầu nhìn về phía vòm trời, hai mắt nheo lại.
Hắn thấy được một người.
Là bóng người đứng ở đỉnh cao nhất, cũng to lớn cao ngạo nhất.
Cự Linh vũ thần!
Cự Linh vũ thần đứng trên chín tầng trời bao quát nhân gian, vẻ mặt lạnh lùng hệt như đang nhìn đám côn trùng dưới đất.
Hàn Tuyệt có thể cảm nhận được Cự Linh vũ thần đang nhìn mình chằm chằm.
“Phàm nhân muốn chứng minh thiên tư của mình với Thiên Đình, tới đây đi!”
“Một lúc sau, nếu ngươi không thể chứng minh thiên tư của mình, thiên phạt phủ xuống, thanh lý nhân thế!”
Giọng nói của Cự Linh vũ thần to rõ không gì sánh được, chấn nhiếp nhân tâm, lời nói rất bình tĩnh nhưng lại như đang gầm gừ, gào thét.
Lời của Cự Linh vũ thần cũng khiến khắp thiên hạ điên cuồng.
Thần tiên muốn diệt thế!
Dưới tuyệt cảnh, không người nào dám nhảy ra khiêu chiến thần tiên.
Trong đáy lòng bọn họ đều ôm một tia may mắn.
Biết đâu thần tiên chỉ đang nói giỡn thì sao?
Hàn Tuyệt đang do dự. Hắn nên chủ động xuất kích hay nên ở lại núi Khổ Tu Thành Tiên chờ thần tiên đánh tới cửa.
“Tu sĩ chúng ta đối mặt với sinh tử, há có thể sợ hãi!”
Một giọng nói tang thương vang lên, nói chính xác hơn là vang vọng khắp thập châu cửu hướng.
Hàn Tuyệt chưa từng nghe thấy giọng nói này, nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang bay từ phía xa đến.
Tu sĩ Đại Thừa.
Không chỉ có một người, còn có các tu sĩ Đại Thừa khác bay về phía vòm trời.
Các tu sĩ giấu trong thiên địa rối rít xuất động.
Thiên hạ hưng vong, bọn họ không thể không ra tay.
Kỷ Tiên Thần cũng ra tay.
Mang theo lôi đình vạn quân, Kỷ Tiên Thần nghĩa vô phản cố xông thẳng lên trời, phía sau là đám đại năng Thiên Thiên phủ.
“Thần tiên thì thế nào! Nhân định thắng thiên!”
Kỷ Tiên Thần hăm hở cười to, hào tình vạn trượng.
Hắn ta đã chờ ngày hôm nay rất lâu rồi!
Xa xa!
Từng luồng yêu vụ màu đen nhắm thẳng về phía thần tiên trên bầu trời, trong yêu vụ rõ ràng là Hắc Hồ Yêu Đế.
Đây cũng là nguyên nhân Kỷ Tiên Thần không giết Hắc Hồ Yêu Đế. Mặc dù Hắc Hồ Yêu Đế đang kết nối Yêu tộc, nhưng hắn ta cũng đã từng hứa hẹn, nếu thần tiên tập kích hắn ta nhất định sẽ ra tay.
Hơn mười vị đại năng Phàm gian giết tới vòm trời.
Trên tầng tầng lôi vân, từng bóng người giơ thần binh trong tay lên, chém thẳng về phía Phàm gian.
Hủy thiên diệt địa!
Tia sáng chói mắt đầy rẫy trong thiên địa, chói lóa tới mức Hàn Tuyệt không khỏi híp mắt lại.
Không được!
Những người này vốn không thể chống đỡ đám thần tiên, hắn vẫn phải ra tay!
Hàn Tuyệt ném lại một câu sau đó rời đi: “Các ngươi không nên rời khỏi ngọn núi này!”
Khi cường quang tán đi, mọi người định thần nhìn lại, không khỏi mở to hai mắt.
Trên không trung xuất hiện một cự nhân cao vạn trượng!
Chính là Hàn Tuyệt!
Thần thông, Pháp Thiên Tượng Địa!
Hàn Tuyệt đạp không bước từng bước một tới, hệt như trên không trung có một cầu thang vô hình, một thân hoàng bào tùy ý lay động theo gió.
Hắn giơ tay lên, dùng pháp lực của mình chống đỡ lấy pháp lực cuồn cuộn phát ra từ tay các thiên binh, tránh để Đại Yến bị phá hủy.
Chỉ nháy mát.
Chúng thần tiên khắp bầu trời đồng loạt chớp mắt, toàn bộ bọn họ đều nhìn về phía Hàn Tuyệt.
“Chính là hắn?”
“Pháp lực thật mạnh mẽ!”
“Phàm gian lại có tu vi như thế?”
“Chẳng lẽ trên người hắn có Thiên Đạo Thạch?”
“Có người nói Dương Tán đã chết trong tay hắn!”
Giọng nói của thần tiên rất lớn, vang vọng toàn bộ Phàm gian.
Chúng sinh trong thiên hạ không khỏi sửng sốt.
Những lời này có ý là Phàm gian còn có đại năng có thể sánh với thần tiên?
Trên bầu trời.
Kỷ Tiên Thần ổn định giữa không trung, sắc mặt tái nhợt, hắn ta không thể đỡ thế tiến công của các thiên binh thiên tướng.
Thế nhưng nghe lời các thiên binh nói, hắn ta không khỏi cười tươi.
Bất kể thế nào cũng có Tào đạo hữu đảm nhiệm!
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, là giọng nói của Cự Linh vũ thần.
Chỉ thấy Cự Linh vũ thần đang đứng ở nơi cao nhất bỗng nhiên cúi người, thương sinh hoảng sợ, có cảm giác kinh hãi như thiên băng địa liệt.
Cự Linh vũ thần quá to lớn, thật sự quá hùng vĩ!
Hàn Tuyệt thấy rõ khuôn mặt Cự Linh vũ thần, mặc dù hắn đã cao vạn trượng nhưng khi đối mặt với Cự Linh vũ thần, hắn vẫn có vẻ nhỏ bé.