Chương 259: Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn (2)
“Thái Ất Thiên Tiên? Chẳng trách ngươi dám cuồng vọng như vậy!”
Cự Linh vũ thần hừ nói, giọng điệu tràn ngập sát ý.
Lăng Tiêu bảo điện.
Chúng thần tiên trên điện đều xôn xao.
“Thái Ất Thiên Tiên? Vì sao Phàm gian lại xuất hiện yêu nghiệt bực này?”
“Chẳng lẽ có người Tiên giới hạ phàm?”
“Không rõ, cũng mặc kệ thế nào, hắn cũng là hạt giống tốt với Thiên Đình, dù sao hắn cũng xuất hiện ở Phàm gian do chúng ta quản lý.”
“Hắn bao nhiêu tuổi?”
“Không tính được, hẳn trên người hắn có chí bảo gì đó có thể che đậy nhân quả thôi toán.”
Mặt Thiên Đế không chút biểu cảm, cũng không quan tâm tới lời bàn tán của chúng sinh, hắn ta nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt trong quang kính.
Đối mặt với Cự Linh vũ thần cao cao tại thượng, Hàn Tuyệt không sợ hãi, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Hắn nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ thiên.
Toàn bộ Đại Yến đều có thể thấy thân thể vạn trượng của Hàn Tuyệt.
Hình ảnh Hàn Tuyệt chỉ tay thẳng lên trời ngay trước mặt chúng thần tiên khắp trời khiến bọn hắn bị chấn động thật sâu.
Tình cảnh kế tiếp lại càng khiến bọn hắn khó có thể quên được.
Oanh!
Thiên Địa Huyền Hoàng Phá Giới Kiếm Chỉ!
Kiếm khí thuận theo tay phải của Hàn Tuyệt bắn ra, lăng không bay lên, kiếm quang chiếu sáng thiên địa!
Các thiên binh không kịp phản ứng, Cự Linh vũ thần vô thức nghiêng chưỡng chống đỡ. Kiếm khí khủng bố nổ bắn ra, đánh tan tác lôi vân trên vòm trời.
“Giết!”
Nương theo tiếng rít gào đáng sợ của Cự Linh vũ thần, vô số thiên binh bay từ trên mây xuống, hệt như hàng vạn hàng ngàn vũ tiễn bắn rơi.
Trong tay Hàn Tuyệt xuất hiện một thanh kiếm, Hồng Mông Phán Định Kiếm.
Hắn cầm kiếm tiếp tục giậm chân lên trời, nhanh chóng huy kiếm.
Kiếm khí hoành đãng, thế không thể đỡ!
Từng vị thiên binh bị Hàn Tuyệt tiêu diệt, thân tử đạo tiêu.
Thực lực của các thiên binh đều ở mức Tán Tiên cảnh, nào phải đối thủ của Hàn Tuyệt đã đạt tới Luân Hồi Thiên Tiên cảnh?
Hàn Tuyệt cũng không nương tay. Nếu hắn giữ lại tính mạng các thiên binh này, không phải sẽ khiến Thiên Đình biết hắn đang sợ sao?
Trên núi Khổ Tu Thành Tiên, đám người Tuân Trường An, Dương Thiên Đông thấy phóng thái chiến đấu của Hàn Tuyệt, không khỏi hưng phấn tới run lên.
“Sư tổ thật mạnh!”
Mộ Dung Khởi kích động nói. Thì ra sư tổ có tự tin thật.
Trong mắt những người khác cũng ngập tràn chấn động, sùng bái.
Hi Tuyền tiên tử nhìn bóng lưng Hàn Tuyệt, trong lòng cảm khái vạn phần.
Nhớ ngày đó Hàn Tuyệt bái nàng làm sư phụ, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày người này sẽ cường đại tới mức có thể chiến đấu với thần tiên.
Hàn Tuyệt thẳng tiến không lùi, ven đường, hắn nhẹ nhõm tru sát từng tên thiên binh một, nhưng ánh mắt của hắn vẫn tập trung trên người Cự Linh vũ thần.
Thái Ất Thiên Tiên viên mãn!
Không thể không nói, khí tức của Cự Linh vũ thần thật sự quá kinh khủng. Cho dù đã đạt tới Luân Hồi Thiên Tiên cảnh trung kỳ nhưng Hàn Tuyệt vẫn cảm thấy áp lực.
Rất khó có thể miểu sát Cự Linh vũ thần!
Nhưng Hàn Tuyệt vẫn cực kỳ tin tưởng.
Cùng cảnh giới, hắn vô địch!
Một tia sáng đỏ giáng thẳng từ trên trời xuống, hệt như thiên thạch vũ trụ đang rơi, đụng mạnh vào Hàn Tuyệt.
Chính là Cự Linh vũ thần!
Cự Linh vũ thần cũng thi triển thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, thân cao vạn trượng, hắn ta đại chiến với Hàn Tuyệt ngay giữa trời.
Hai Thiên Tiên thi triển thần thông khiến vòm trời chấn động tới mức trực tiếp xé rách, không gian rung lắc dữ dội, vô số thiên lôi đan xen trong thiên địa.
Phàm gian không chịu nổi!
Các nơi trong Phàm gian liên tiếp gặp nạn, cho dù là phàm nhân hay là yêu thú, đa số đều đang chạy trốn, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Hàn Tuyệt lại không thể quan tâm tới tình huống của Phàm gian, hắn hết sức chăm chú chiến đấu.
Tuy hắn vẫn luôn khổ tu, nhưng có mô phỏng thí luyện, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vẫn rất phong phú.
Huyền Hoàng Kiếm Khí liên tục rơi xuống trên người Cự Linh vũ thần nhưng không thể tạo thành sát thương mang tính thực chất gì, áo giáp của người này rất không tầm thường.
Cự Linh vũ thần muốn làm Hàn Tuyệt bị thương lại càng không dễ dàng. Hàn Tuyệt không ngừng chuyển dời, khiến đại đao của hắn ta không thể đánh trúng mình.
Hàn Tuyệt vung mạnh kiếm, kiếm khí mênh mông cuồn cuộn hóa thành một vùng đại dương kiếm khí mênh mông vô tận. Vô số kiếm ảnh ngưng tụ hiện ra, rậm rạp chăng chịt như ngôi sao trong vũ trụ, nhiều vô số kể.
Tam Thanh Tru Thế!
Cự Linh vũ thần động dung. Đây là thần thông gì?
Chỉ chớp mắt, vô số kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng phóng thẳng về phía hắn ta. Kiếm khí hạo đãng, cực kỳ tráng lệ, nhấc lên cuồng phong gào thét bát phương, thổi tới vùng sơn lâm lay động không ngừng, thậm chí có cây còn bị nhổ tận gốc.
Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn!
Tam Thanh Tru Thế vừa ra, Cự Linh vũ thần mạnh mẽ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Cho dù hắn ta có pháp lực vô biên, áo giáp trên người cũng có lực phòng ngự mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể đỡ nổi kiếm ảnh liên tục không ngừng.
Hắn ta không ngừng vung đao, cắn răng kiên trì.
Hàn Tuyệt đứng ở chân trời liên tục huy kiếm. Kiếm khí như đại dương mênh mông không ngừng ngưng tụ ra kiếm ảnh bắn thẳng về hướng Cự Linh vũ thần.
Những thiên binh khác sợ tới mức không dám tới gần, chỉ có thể quan sát từ đằng xa.
“Làm sao có thể! Cự thần lại không thể thắng hắn?”
“Nhưng Cự Linh vũ thần là Thái Ất Thiên Tiên viên mãn!”
“Hắn không thể nào là phàm nhân! Chắc chắn là người Tiên giới hạ phàm!”
“Không xong, chúng ta lại phải làm pháo hôi?”
“Chẳng trách Thiên Đình muốn thanh lý mảnh Phàm gian này, thì ra ở đây lại cất giấu cường giả như vậy!”
Các thiên binh thấp thỏm lo âu. Ở Thiên Đình, bọn họ có địa vị thấp nhất nhưng bọn họ cũng tiếc mệnh, không muốn chết.
Đại đa số tiên nhân trở thành thiên binh cũng không phải vì tình cảm hoài bão gì, bọn họ cũng vì lợi ích thôi.
Hàn Tuyệt nâng tay trái lên, lâu lâu lại bắn Thiên Địa Huyền Hoàng Phá Giới Kiếm Chỉ ra xuyên thủng áo giáp của Cự Linh vũ thần.
Cự Linh vũ thần tức giận, chúng thần tiên trong Lăng Tiêu bảo điện còn đang quan sát, hắn ta không muốn thua trận.
Hắn ta bỗng hóa thành một tia lôi điện biến mất.
Gần như đồng thời, chỉ chớp mắt Hàn Tuyệt đã huy kiếm.
Keng!