Chương 260: Thiên Tiên 1100 tuổi!
Đao kiếm tấn công phát ra tiếng chói tai thanh thúy, khiến phàm linh khắp thiên hạ có một khoảnh khắc mất thính giác.
Trên mặt Hàn Tuyệt lộ ra nụ cười khinh miệt, nói, “Chỉ vậy?”
Cự Linh vũ thần bị chọc tức, vẻ mặt vặn vẹo, đã mất lý trí.
Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng còn chưa kịp có hành động gì, ngàn vạn kiếm ảnh đã lại cuốn tới.
Kiếm ảnh hóa thành dòng nước lũ cực lớn đâm thẳng vào ngực Cự Linh vũ thần!
Cự Linh vũ thần bị ép phải rơi xuống, máu tươi không ngừng tràn ra khỏi miệng hắn ta.
Đây là máu của thần tiên, máu vẩy trúng mây khiến biển mây trực tiếp tiêu tán.
Đại địa nổ tung, vô số khe nứt xuất hiện, bụi đất tung bay, từng thành trì bị gió mạnh phá hủy, không biết bao nhiêu phàm nhân, gia súc, yêu thú bị cuốn về phía chân trời.
Cự Linh vũ thần rơi xuống đất, nện tới mặt đất trong ngàn dặm phải nổ nát.
Ở trước mặt thần tiên, mọi thứ ở Phàm gian đều có vẻ yếu đuối không chịu nổi một kích.
Vô số kiếm ảnh giáng từ trên trời xuống, điên cuồng rơi trên người Cự Linh vũ thần.
Oanh một tiếng!
Áo giáp của Cự Linh vũ thần bị chấn nát. Thân thể hắn ta phải thừa nhận sự tàn phá của Tam Thanh Tru Thế, khiến hắn ta không nhịn được rít gào. Tiếng rít gào của hắn ta như tiếng rít gào của một con hung thú hoang cổ, kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Hàn Tuyệt từ trên cao bao quát Cự Linh vũ thần, trong lòng do dự không biết có nên giết Cự Linh vũ thần không?
Cự Linh vũ thần cũng không phải thiên binh!
Tiếp tục áp!
Cứ diệt thân thể trước!
Trong mắt Hàn Tuyệt thoáng qua một tia tàn nhẫn.
Nương theo tiếng gào rú liên tục của Cự Linh vũ thần, rất nhanh nhục thể của hắn ta đã bị Tam Trọng Thiên tru diệt, chỉ còn lại hồn phách đang chịu đựng Tam Thanh Tru Thế áp chế, không thể chuyển dời.
Hàn Tuyệt ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Thiên Đình muốn liều lĩnh thanh lý Phàm gian thật sao?”
Giọng nói của hắn vang vọng toàn bộ nhân gian, quanh quẩn trong Lăng Tiêu bảo điện.
Gương mặt Thiên Đế không chút biểu cảm, chúng thần tiên thì đang châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
Có lẽ Cự Linh vũ thần không phải thiên tướng hàng đầu ở Thiên Đình, nhưng cũng là trụ cột, đại đa số trận chiến đều do hắn ta suất binh.
Một tên thiên tướng khôi ngô như thiết tháp đứng ra, trầm giọng nói: “Bệ hạ, người này quá cuồng vọng, ta cho rằng chúng ta nên mời thiên phạt trực tiếp diệt giới này!”
Những văn tiên khác cũng rối rít phụ họa, nhưng có một phần thần tiên lại không cho là đúng.
Đại Thần Tướng thờ ơ nói: “Lúc trước bệ hạ đã từng nói, nếu hắn có thể bày ra thiên tư của mình, từ bỏ việc thanh lý Phàm gian cũng không phải không thể. Phỏng chừng hắn mới ngàn tuổi đã đạt tới Thiên Tiên chi cảnh, thiên tư bực này các ngươi có sao?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ thần tiên đã yên tĩnh lại.
Ai dám không nể mặt Đại Thần Tướng?
Thiên tướng khôi ngô hừ lạnh một tiếng, cũng không khuyên bảo thêm nữa.
Thiên Đế không quan tâm tới đám thần tiên mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào quang kính.
Thấy Hàn Tuyệt thô bạo trấn áp thần tiên, đám tu sĩ Ngọc Thanh thánh tông hoan hô liên tục.
Cửu Đỉnh chân nhân cũng lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt.
Hắn ta biết Hàn Tuyệt rất mạnh, nhưng không nghĩ tới hắn lại mạnh mẽ tới độ ngay cả thần tiên cũng không phải đối thủ của hắn!
Trong lòng hắn ta thầm cảm thấy may mắn. Cũng may chính mình nghe theo ý kiến của Lý Khanh Tử, không đắc tội với Hàn Tuyệt.
Dưới Phù Tang Thụ, Tô Kỳ nhìn tình cảnh hùng vĩ bên trên, vẻ mặt hoảng hốt.
Chẳng biết tại sao hắn ta luôn cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, hệt như đã từng nhìn thấy lại như đã từng mơ qua.
Mộ Dung Khởi, Đồ Linh Nhi thấy mà nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể lập tức tham dự vào trong.
Những người khác cũng rất kích động, khó có thể giữ bình tĩnh.
“Hừ! Thật tưởng Thiên Đình ta không người sao!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, hệt như sấm rền nổ vang.
Hàn Tuyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một luồng sáng bạc cuồn cuộn giáng thẳng từ trên trời xuống, chiếu khắp thiên địa.
Trong tia sáng chói mắt có một bóng người đang đi về phía Hàn Tuyệt.
Long Thiện!
Thần quang bắn ra từ ngân giáp trên người Long Thiện. Hắn tay tay cầm tam xoa kích, áo choàng tùy ý phấp phới, tản ra khí thế tuyệt cường không ai bì nổi!
Hắn ta còn mạnh hơn cả Cự Linh vũ thần!
Đây là cảm thụ đầu tiên của Hàn Tuyệt.
Khi hắn xoay người nhìn về phía Long Thiện, Tam Thanh Tru Thế đang trấn áp Cự Linh vũ thần cũng tiêu tán theo.
Hàn Tuyệt biến trở về bản tôn. Sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa thường gian dài vốn sẽ tiêu hao pháp lực, hắn định dốc hết toàn lực để đối phó với Long Thiện.
Đây là nhi tử của Thiên Đế, huyết mạch Chân Long, truyền thừa Thiên Long Đại Đế, thiên kiêu vạn cổ!
Không thể khinh thường!
Ánh mắt Long Thiện sáng rực nhìn về phía Hàn Tuyệt, hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: “Vừa đầy một ngàn mốt.”
Nghe vậy, Long Thiện nhíu mày, đẩy nhanh tốc độ đi về phía Hàn Tuyệt.
Trong Lăng Tiêu bảo điện đã ồn ào huyên náo.
1100 tuổi đã Thiên Tiên!
Làm sao có thể!
Đại Thần Tướng đã đoán đúng!
Tên này còn khoa trương hơn Long Thiện – vốn là nhi tử của Thiên Đế!
Xích Vân Tiên lập tức đứng ra khỏi hàng thần tiên, ôm quyền nói: “Bệ hạ, nhất định phải thu người này! Nếu không Thiên Đình sẽ tổn thất lớn!”
Hắn ta kích động tới hỏng rồi.
Không nghĩ tới Hàn Tuyệt lại có thể chống đỡ thiên binh thiên tướng, hơn nữa Hàn Tuyệt còn có thể thô bạo trấn áp Cự Linh vũ thần vốn còn mạnh hơn hắn ta.
Trong lòng Xích Vân Tiên rất kiêu ngạo, đây là Phàm gian do hắn ta quản hạt!
Những thiên tướng khác cũng rối rít phụ họa.
“Thiên kiêu bực này đúng là rất hiếm gặp!”
“Không sai!”
“Hi vọng bệ hạ nghĩ lại!”
“Nếu Thiên Đình có hai vị Đại Thần Tướng, chúng ta há lại bị Phật môn ức hiếp?”
…
Nghe thấy lời chúng thần tiên nói, Thiên Đế mặt không đổi sắc, mở miệng: “Đợi nhìn xem sao. Các ngươi cảm thấy hắn và Thiện nhi, ai có thể thắng?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ thần tiên ở đây đều trầm mặc.
Kết cục này thật không dễ đoán!
Long Thiện có thiên phú kinh khủng tuyệt luân, lực chiến đấu khó có thể đánh giá.
Nhưng khi Hàn Tuyệt đối phó Cự Linh vũ thần cũng có vẻ nhẹ nhõm không gì sánh được, bọn hắn không dám suy đoán ngông cuồng.