Chương 287: Thần Bồng cường đại, khốn cảnh của Lệ Dao (2)
Chẳng lẽ này kiếp này Thiến Nhi không ghét bỏ hắn ta?
Nơi xa, Mộ Dung Khởi nhìn mà ôm bụng cười to. Hắn ta cố gắng hắng giọng, tay không ngừng đập thân cây, sắp cười chết.
...
Từ sau khi Hàn Tuyệt phát hiện Lệ Dao, lại ba mươi năm trôi qua.
Rốt cuộc hắn cũng đạt tới Luân Hồi Huyền Tiên cảnh trung kỳ.
Tuy rằng tốc độ đột phá chậm hơn trước kia, nhưng vẫn nằm trong trình độ Hàn Tuyệt có thể tiếp thụ.
Trong ba mươi năm này, mỗi lần Hàn Tuyệt nguyền rủa địch nhân đều sẽ tiện thể xem Lệ Dao.
Cô nàng này rất chăm khổ tu, ba mươi năm như một ngày chỉ đả tọa dưới cây liễu đó, vẫn không nhúc nhích.
Đáng nhắc tới là vậy mà không có người nào đến quấy rầy nàng.
Theo lý mà nói, thân ở trong thành trì thì sẽ có lúc bị quấy rầy, lại không phải thế ngoại đào nguyên.
Có lẽ nơi phàm giới của Lệ Dao lợi hại hơn Xích Vân giới rất nhiều, chính vì thế nên mọi người đã quen với tu hành. Đối với bọn họ, ba mươi năm cũng không dài lâu.
Sau khi đột phá, Hàn Tuyệt lấy Ách Vận Thư ra chúc mừng.
Hắn vừa nguyền rủa vừa kiểm tra đo lường người mạnh nhất chung quanh Xích Vân giới.
【 Thần Bồng Nguyên Soái: Thái Ất Kim Tiên cảnh viên mãn, nhị phẩm thiên tướng của Thiên Đình 】
Hàn Tuyệt nghi hoặc, sao Thần Bồng Nguyên Soái lại đến đây?
Hắn không dùng thần thức tìm kiếm để tránh quấy nhiễu đến hai vị đại thần.
Mấy tháng sau, Hàn Tuyệt lại lần nữa kiểm tra đo lường, vậy mà Thần Bồng Nguyên Soái vẫn ở đây.
Kết quả là, Hàn Tuyệt bắt đầu dùng mô phỏng thí luyện khiêu chiến Thần Bồng Nguyên Soái.
Sau nửa canh giờ, hắn mở mắt ra, vẻ mặt cổ quái.
Không ngờ hắn lại thua!
Đều là Thái Ất Kim Tiên cảnh viên mãn, Đế Thái Bạch đánh không lại hắn, Thần Bồng Nguyên Soái lại có thể.
Hơn nữa toàn bộ hành trình Hàn Tuyệt vẫn luôn bị áp chế, không phải là thế lực ngang nhau.
Khá lắm.
Không hổ là nguyên soái của Thiên Đình, sức chiến đấu khá khủng.
Hàn Tuyệt suy đoán, hẳn là Thần Bồng Nguyên Soái cùng một cấp bậc với Thần Cung Kiếm Thần Đế.
Đại khái ba năm trôi qua, Thần Bồng Nguyên Soái mới rời đi.
Hàn Tuyệt cảm giác có chút kỳ quái.
Hai người này có gì cần trò chuyện?
Lúc trước ở Thiên Đình không thể trò chuyện sao?
Hàn Tuyệt đứng dậy đi đến bên cạnh Cửu Thiên Ngân Hà Thủy, tiếp tục quan sát Lệ Dao.
Ngộ Đạo Kiếm ghen tỵ: "Chủ nhân, có phải ngài vừa ý nàng ấy rồi không?"
Cứ cách mười năm Hàn Tuyệt lại tới xem Lệ Dao.
Hàn Tuyệt hồi đáp: "Đúng là có một chút."
Nghe vậy, Ngộ Đạo Kiếm càng thêm khó chịu.
Đã nhiều năm trôi qua, tu vi của Lệ Dao đã đạt đến Đại Thừa cảnh tầng tám, không lâu nữa phỏng chừng nàng sẽ có thể phi thăng.
Hàn Tuyệt do dự, có nên liên lạc với Lệ Dao hay không.
Đại khí vận giả bậc này, về sau ắt hẳn sẽ đi được rất xa, Hàn Tuyệt có thể mời nàng đến núi Khổ Tu Thành Tiên tu luyện, cùng nhau luận cẩu đạo.
Khụ khụ.
Khổ tu chi đạo!
Hàn Tuyệt thầm mắng, sao mình lại tự mắng mình là chó được?
Một ngày này, rốt cuộc Lệ Dao cũng bị người quấy rầy.
Người đến là phụ thân của nàng, Lệ Thiên Tâm.
"Dao Nhi, ngươi đã sắp tu thành Tán Tiên chi cảnh, cũng nên kết một mối hôn nhân. Ngươi thấy Lục gia công tử thế nào, gia chủ là Thái Ất Thiên Tiên." Lệ Thiên Tâm cười ha ha hỏi.
Lệ Dao nhíu mày, nói: "Phụ thân, ta không muốn thành thân, ta chỉ muốn tu luyện, ngài đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc trèo cao, hãy cho ta thời gian, ta sẽ dẫn dắt Lệ gia tiến đến cường thịnh xưa nay chưa từng có."
Lệ Thiên Tâm lắc đầu bật cười nói: "Dao Nhi, tu hành không đơn giản như vậy, cần cơ duyên, ngươi cả ngày khổ tu, đạt tới tiên cảnh rồi sẽ nửa bước khó đi."
"Đó là phụ thân không biết thiên phú của ta. Mặc dù là tiên cảnh ta cũng có thể dựa vào tư chất của bản thân mà vượt qua."
"Dao Nhi, đây là cơ hội vạn năm có một, Lục gia công tử có thể thích ngươi, ngươi cũng đừng bỏ qua."
"Phụ thân, ta thật sự không muốn."
"Việc này đã định, ngươi hãy lo chuẩn bị đi, phụ thân sao có thể hại ngươi? Phụ thân chỉ muốn tốt cho ngươi thôi!"
Lệ Thiên Tâm nói xong bèn phất tay áo rời đi.
Lệ Dao đả tọa dưới tàng cây, cặp lông mày thanh tú nhíu chặt.
Sau khi Lệ Thiên Tâm rời đi, Lệ Dao nhanh chóng tiến vào trạng thái tu hành.
Hàn Tuyệt nhìn mà không khỏi cạn lời.
Nữ nhân này thật vô tư.
Nếu là người bình thường chắc chắn còn phải buồn bực một hồi.
Hàn Tuyệt cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục trở lại giường tu luyện.
Về phần kiếp nạn của Lệ Dao, tạm thời hắn không định nhúng tay.
Xem thái độ của Lệ Dao, rõ ràng nàng không sợ hãi.
Hai năm sau.
Đế Thái Bạch đến bái phỏng.
Vẻ mặt hắn ta rất ngưng trọng, rõ ràng là có đại sự, Hàn Tuyệt kêu Ngộ Đạo Kiếm ra ngoài.
Đế Thái Bạch ngồi xuống, đầu tiên là thở dài một tiếng.
Hàn Tuyệt thật cẩn thận hỏi: "Sao vậy? Thiên Đình xảy ra chuyện?"
Đế Thái Bạch trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện lớn!"
Trong lòng Hàn Tuyệt lộp bộp một chút.
Không xong.
Ô dù sắp ngã?
"Thiên Phi của Thiên Đế bệ hạ lại sinh hạ một đứa con trai, số mệnh hùng hậu, trời sinh chí tôn, Đạo Quân nói có thể trở thành Thiên Đế đời kế tiếp, là hy vọng phục hưng của Thiên Đình!" Đế Thái Bạch bỗng giãn mày cười nói.
Hàn Tuyệt sửng sốt.
Chỉ có thế thôi ư?
Làm cứ như trời sập vậy!
Hàn Tuyệt thiếu chút nữa mắng người.
Hắn có lệ nói: "Đúng là rất đáng mừng."
Đế Thái Bạch cười nói: "Ai bảo tiểu tử ngươi nói xảy ra chuyện, ta liền thuận thế dọa ngươi một chút."
Hàn Tuyệt bất đắc dĩ, tốt xấu gì ngươi cũng là văn tiên đứng đầu, không sợ mất thân phận?
"Cho nên đâu?" Hàn Tuyệt tiếp tục hỏi.
"Cho nên Thiên Đình sắp mở thịnh yến, ngươi muốn đi không?"
"Không đi được không?"
"Ha ha, ta đã đoán được ngươi không muốn đi, bệ hạ cũng đoán được, cho nên hoàn toàn không muốn mời ngươi đi."
"Ha ha."
Cơ mặt của Hàn Tuyệt co giật, rất muốn hỏi Đế Thái Bạch một chút xem ngươi cảm thấy chính mình hài hước lắm phải không?
Đế Thái Bạch nghiêm mặt nói: "Trở lại chuyện chính, bệ hạ muốn đưa tiểu điện hạ đến chỗ ngươi, ngươi nguyện ý tiếp nhận sao?"
Hàn Tuyệt ngẩn người.
Muốn ké linh khí của ta?
Có điều nghĩ đến Thiên Đế đối xử với hắn rất tốt, hắn thật sự không có lý do gì để cự tuyệt.
Tâm tư của Thiên Đế đã rất rõ ràng, hắn ta muốn triệt để mượn sức Hàn Tuyệt.