Chương 337: Đế Cảnh xa không thể chạm
Bạch Y Phật ý vị sâu xa nói, lại khiến Hàn Tuyệt cảm thấy có đạo lý.
Hắn vô thức dùng tư tưởng hiện đại suy xét quan hệ giữa Thiên Đình và Phàm giới.
Thiên Đình cần khí vận nhưng cũng không phải dựa vào khí vận của phàm nhân.
Có thể có, nhưng không phải không thể thiếu.
Hàn Tuyệt nói: “Vậy ngươi đi làm đi. Ta còn phải tu luyện. Những chuyện này giao hết cho ngươi. Ta có thể cùng ngươi cộng hưởng khí vận Diêu giới. Chỉ cần ngươi không phải đối địch với ta, ta còn hoan nghênh ngươi che chở cho Diêu giới.”
【 Hảo cảm của Bạch Y Phật với ngươi tăng lên, trước mắt độ hảo cảm là 3.5 tinh 】
Nhìn thấy nhắc nhở trước mắt, Hàn Tuyệt rất hài lòng.
Bạch Y Phật cười nói: “Được. Dù sao ngươi cũng là thần phàm gian, ta phải có được sự đồng ý của ngươi.”
Hàn Tuyệt hỏi: “Khi nào có thể chứng Đế?”
Bạch Y Phật sửng sốt, không ngờ đột nhiên Hàn Tuyệt lại hỏi vấn đề này, hắn ta cười khổ nói: “Sao ta biết được. Vì chứng Đế, ta đã chuẩn bị mấy ngàn vạn năm. Ôi!”
Mấy ngàn vạn năm?
Lâu như vậy?
Hàn Tuyệt bị dọa sợ.
Hơi không hợp lẽ thường.
Đột nhiên hắn ý thức được rất có thể muốn đạt tới Tiên Đế còn khó hơn hắn tưởng.
Tên Khương Dịch kia thật khủng bố, nói bước vào là có thể bước vào.
“Còn ngươi?” Bạch Y Phật hỏi.
Hàn Tuyệt nói: “Như nhau.”
Dứt lời, hắn lại biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Y Phật cau mày, lời của Hàn Tuyệt tràn ngập thâm ý.
Cái gì gọi là như nhau?
Là bọn hắn sắp đạt tới cảnh giới Tiên Đế như nhau?
Hay là Hàn Tuyệt còn sống lâu hơn cả hắn ta?
Mỗi lần gặp Hàn Tuyệt, Bạch Y Phật luôn cảm thấy bất an.
Hàn Tuyệt rất nguy hiểm, không thể tùy tiện trêu chọc!
...
Trở lại núi Khổ Tu Thành Tiên, Hàn Tuyệt triệu tập tất cả mọi người lại, bắt đầu giảng đạo.
Đây là lần đầu tiên Lệ Dao nghe Hàn Tuyệt giảng đạo.
Nàng vẫn rất tò mò về đạo hạnh của Hàn Tuyệt.
Rốt cuộc tiền bối mạnh cỡ nào?
Sau khi lĩnh hội Sinh Tử Đại Đạo, đạo ý của Hàn Tuyệt càng cao thâm hơn, giọng nói tràn đầy đạo vận khiến mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Đợt giảng đạo này kéo dài nửa năm, mọi người ít nhiều gì cũng có phần lĩnh ngộ.
Chuyện kể rằng, rất lâu về trước, Đạo Tổ giảng đạo ba ngàn năm, giúp đạo hạnh của ba ngàn môn khách tăng mạnh, hơn cả vô số năm tu luyện.
Tu vi càng cao thâm, việc giảng đạo, luận đạo càng quan trọng.
Vì hiểu biết của bản thân với Đạo đã đạt tới cực hạn, lúc này cần tiến hành dung hợp với đạo của những người khác, cùng tăng lên thêm một bước.
Sau khi giảng đạo xong, Hàn Tuyệt để mọi người đặt câu hỏi, sau đó hắn giải đáp cho từng người một.
【 Hảo cảm của Lệ Dao với ngươi lại tăng lên, trước mắt độ hảo cảm là 4.5 tinh 】
Lệ Dao trở nên sùng bái Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt thật sự rất phù hợp với hình tượng cao nhân đắc đạo trong lòng nàng.
Tất cả đều hoàn mỹ vô cùng, vô dục vô cầu.
Hàn Tuyệt nhìn tám huynh đệ Hồ Lô.
Ngoại trừ Hàn Bát, các huynh đệ Hồ Lô khác đều rất nhiệt tình. Hàn Bát rất bẽn lẽn, nói chuyện với người khác còn dễ xấu hổ.
Người có quan hệ tốt nhất với Hàn Bát là người hướng ngoại nhất, Hắc Ngục Kê.
Nhưng sự thật là Hắc Ngục Kê cũng sợ giao tiếp, sợ đi ra ngoài.
“Sao ta cảm thấy các đệ tử Ẩn Môn đều có thiếu sót?”
Hàn Tuyệt thầm nghĩ, chợt đứng dậy quay về động phủ tiếp tục tu luyện.
...
Thiên Đình, Lăng Tiêu bảo điện.
Thiên Đế nhìn Mộ Dung Khởi trên điện, mở miệng nói: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Ánh mắt Mộ Dung Khởi tràn đầy kiên định nói: “Bệ hạ, ta nguyện đi đến Hỗn Độn Cấm Khu, quét sạch tà ác, tranh khí vận cho Thiên Đình, nhân tiện rèn luyện bản thân!”
Sau khi được Hàn Tuyệt cứu, trong lòng hắn ta đã hạ quyết tâm.
Hắn ta phải nhanh chóng biến cường, không thể có lần thứ hai.
Sự xuất hiện của Hàn Tuyệt khiến hắn ta cảm thấy rất mất mặt. Hắn ta không thể gây thêm phiền phức cho sư tổ nữa.
Ngoài Mộ Dung Khởi, còn có Đại Thần Tướng, Yêu Cốt Hổ.
“Vậy ngươi cứ đi thôi!”
Thiên Đế vung tay áo, một trận cuồng phong đánh tới trước mặt Mộ Dung Khởi và Yêu Cốt Hổ, sau lưng hai người xuất hiện một khe hở thời không hút họ vào.
Đại Thần Tướng mở miệng nói: “Tình hình của Thái Bạch tiền bối thế nào rồi?”
Thiên Đế nói: “Thần hồn không lo, nhưng không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy được. Ngươi dẫn mười vạn thiên binh thiên tướng đến Đại Hoang thánh triều, tìm cách để bọn hắn từ bỏ việc truy sát Tô Kỳ!”
“Rõ!”
Đại Thần Tướng xoay người rời đi.
Thiên Đế cau mày, sau đó thở dài một hơi: “Tiệt giáo thật khó chơi.”
...
Hai mươi năm sau.
Hàn Tuyệt đã 2349 tuổi. Hắn vẫn đang lĩnh hội Sinh Tử Đại Đạo, Đế Cảnh vẫn xa không thể chạm.
Hắn mở mắt, cau mày.
“Thật kỳ quái. Rõ ràng mình đang không ngừng mạnh lên, vì sao vẫn không chạm tới Đế Cảnh?”
Lâu rồi Hàn Tuyệt không gặp phải phiền não vì việc tu hành.
Chẳng lẽ thật sự phải chuyển thế, nâng cao khí vận?
Không được.
Chuyển thế quá nguy hiểm.
Hắn không thể trực tiếp nhập thế?
Hàn Tuyệt yên lặng suy tư.
Hắn cảm thấy có thể thử một lần. Dù không được cũng chỉ lãng phí mấy chục năm. Ít nhất không phải lo lắng về tính mạng.
Hàn Tuyệt vừa nghĩ vừa lấy Ách Vận Thư ra, bắt đầu nguyền rủa địch nhân.
Chớp mắt một cái.
Lại nửa năm trôi qua.
Hàn Tuyệt đang muốn đứng dậy ra xem Phù Tang Thụ, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ truyền đến.
“Tư Mã Ý, ra đây.”
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Đây không phải giọng của Khương Dịch sao?
Hàn Tuyệt lập tức kiểm tra đo lường người mạnh nhất phụ cận Diêu giới.
【 Khương Dịch: tu vi không rõ, thiên kiêu của Kim Ô thần tộc 】
Hàn Tuyệt hơi do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn tiến về hư không đi gặp Khương Dịch.
Khương Dịch đứng đối mặt với Vũ Đức thần quân. Nhiều năm không gặp, hắn ta càng thêm hăm hở.
Vũ Đức thần quân thấy Hàn Tuyệt xuất hiện, gật nhẹ đầu với hắn, sau đó ẩn nấp, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Khương Dịch đánh giá Hàn Tuyệt, tặc lưỡi nói: “Khí tức Đại Đạo, xem ra ngươi cũng đã bắt đầu trùng kích Đế Cảnh. Sao ta cảm thấy thiên tư của ngươi còn mạnh hơn ta?”
Hắn ta có thể nhìn ra được cốt căn của Hàn Tuyệt, tuổi còn rất trẻ.
Hàn Tuyệt lắc đầu nói: “Sao có thể so với ngươi. Ngươi là chư thiên đệ nhất, ngươi tuyệt thế vô song.”