Chương 338: Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất
Khương Dịch nghe xong, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ hưởng thụ. Hắn ta cười nói: “Lần này tìm ngươi là có chuyện tốt.”
“Chuyện tốt gì?” Hàn Tuyệt hỏi.
Chẳng lẽ lại muốn mời hắn ra ngoài?
Trong lòng Hàn Tuyệt rất mâu thuẫn, hắn không muốn đi mạo hiểm.
Ánh mắt Khương Dịch sáng rực nói: “Gần đây có một truyền thuyết lưu truyền trong Tiên giới, kể rằng thần bảo của Đạo Môn rơi từ tam thập tam trọng thiên ra ngoài, thất lạc ở Phàm gian, ai có được bảo vật này sẽ có thể bước vào Thần Cảnh!”
Thần Cảnh!
Tại Tiên giới, Tiên Đế là cường giả bậc nhất, mà Thần Cảnh lại là tồn tại không thể chạm đến.
Khương Dịch vừa bước vào Đế Cảnh đang tràn ngập mong chờ với cảnh giới cao hơn.
Hàn Tuyệt hài hước nói: “Bảo vật này chỉ có một, chúng ta chia kiểu gì?”
Khương Dịch lắc đầu nói: “Ai nói bảo vật này chỉ có một? Cho dù chỉ có một, ai nói chỉ có thể cho một người dùng?”
“Ngươi giúp ta tìm bảo vật này, ta giúp ngươi bước vào Đế Cảnh?”
“Hẳn tu vi của ngươi đang trì trệ không tiến, chỉ khi bước vào Đế Cảnh, ngươi mới có thể tiếp tục biến cường.”
Hàn Tuyệt hiếu kỳ hỏi: “Có phải đã đạt tới Thái Ất Kim Tiên cảnh viên mãn, tu vi của bất kỳ ai cũng không thể tăng lên thêm nữa?”
Tu vi của hắn vẫn luôn tăng lên, dường như vĩnh viễn không ngừng, lúc trước hắn đã cảm thấy kỳ lạ.
Khương Dịch nói: “Đó là đương nhiên, ngươi đã đạt đến cực hạn của phàm linh, sao tu vi có thể tăng lên tiếp được, trừ phi ngươi là... Thôi, nói cho ngươi những thứ này cũng không có nghĩa gì.”
“Nói đi, trước kia ngươi có viết tiểu thuyết không?”
Hàn Tuyệt truy hỏi, trong lòng lo lắng.
Nói chuyện nói nửa chừng, muốn chết à!
Khương Dịch kinh ngạc hỏi: “Tiểu thuyết là cái gì?”
“Không quan trọng, đại ca, mau nói đi!”
“Trừ phi ngươi là sinh linh Tiên Thiên. Theo truyền thuyết, trước Phong Thần lượng kiếp, Tiên Giới càng bao la hơn, vô biên vô hạn, là một nơi không có quy tắc, không có thời kỳ thần tiên. Sau Phong Thần lượng kiếp, sinh linh Tiên Thiên gần như đã bị diệt sạch, Thiên Đạo càng ngày càng hoàn thiện hơn, cửa ải khó khăn của tu hành cũng nhiều hơn.”
“Thủy tổ của Kim Ô thần tộc ta chính là sinh linh Tiên Thiên.”
Thì ra là thế.
Dựa theo truyền thừa của thần thoại Hoa Hạ, càng cổ xưa càng mạnh.
Tất nhiên Tinh Thần Hồng Môn Thể còn trâu bò hơn so với sinh linh Tiên Thiên.
Nói cách khác, tu vi tăng cường vô hạn là chuyện tốt.
Thiên tư càng mạnh, tích lũy cho mỗi cảnh giới càng nhiều, hậu tích bạc phát!
Từ xưa tới nay, thiên tư không chỉ là tu hành nhanh chóng!
“Nhanh nói cho ta biết, tiểu thuyết là gì?” Khương Dịch hỏi.
Hàn Tuyệt trả lời: “Chính là chuyện xưa.”
Khương Dịch kinh ngạc hỏi: “Ta không viết chuyện xưa, Tiên Giới có rất ít người viết chuyện xưa.”
“Ừ, vậy thì không sao.”
“Cho nên ngươi đồng ý rồi sao?”
“Cảm ơn ý tốt của ngươi, xin lỗi, ta không muốn đi.”
Vẻ mặt Hàn Tuyệt tràn đầy áy náy, đúng là Thần Cảnh rất hấp dẫn người nhưng hắn không muốn.
Khương Dịch nhíu mày.
Hàn Tuyệt lại từ chối hắn ta!
Đây là lần từ chối thứ hai!
Hắn ta không chịu nổi!
Hắn ta là thiên kiêu vô địch của Kim Ô thần tộc, ai dám không nể mặt hắn ta như vậy?
Khương Dịch hừ lạnh nói: “Tư Mã Ý, có phải ngươi quá xem trọng bản thân rồi không? Ta đối xử hết sức chân thành với ngươi, ngươi lại liên tiếp từ chối ta. Chẳng lẽ ngươi xem thường ta?”
Hàn Tuyệt khoát tay nói: “Làm sao thế được, có thể kết giao với Khương Dịch ngươi là may mắn ba đời của ta, chỉ là tính ta nhát gan sợ chết, không muốn mạo hiểm, nếu không sao ta phải trốn ở đây làm một thần phàm gian nho nhỏ? Ngay cả Thiên Đế bệ hạ mời ta vào Thiên Đình, ta cũng nhiều lần từ chối, ta thật sự không muốn mạo hiểm, chỉ muốn thanh thản ổn định tu luyện.”
Nghe vậy, Khương Dịch nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt khẩn trương, không phải tên này muốn động thủ chứ?
Cũng không biết mình có thể gánh vác được không?
Có nên nhận thua không?
Không được.
Nếu nhận thua, đời này liền xong, về sau hắn sẽ bị Khương Dịch coi như chó.
Từ từ!
Ta sợ gì chứ?
Trên đầu lão tử có Thiên Đế!
Đây là địa bàn của Thiên Đình!
Trong đầu Hàn Tuyệt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trong lòng cũng càng đủ lực lượng hơn.
"Cự tuyệt ta cũng có thể, vậy ngươi kể chuyện cho ta nghe đi. Có thể khiến ta hài lòng ta sẽ rời đi. Ta nghe nói Phàm gian có rất nhiều người kể chuyện, kể về tiên thần." Khương Dịch bỗng nở nụ cười.
Hàn tuyệt nhíu mày.
Kể chuyện xưa?
Thế này cũng được, ít nhất cũng có thể tránh xung đột.
Lúc này Hàn Tuyệt ngồi xuống, Khương Dịch cũng ngồi xuống theo.
Do dự một lúc, Hàn Tuyệt quyết định kể chuyện về Kim Ô.
"Tương truyền, thiên địa sơ khai, vạn vật hỗn độn, chúng sinh ngơ ngác, ở trên Thái Dương Tinh xa xôi sinh ra hai Kim Ô, một con tên Đông Hoàng Thái Nhất, một con tên Đế Tuấn..."
Hàn Tuyệt bắt đầu kể, đây là truyện mà kiếp trước hắn từng thấy ở tiểu thuyết Hồng Hoang.
Mặt Khương Dịch không biểu cảm, nhưng Hàn Tuyệt không chú ý đến hai tay ở trong áo của hắn ta đang run lên.
“Thời đại kia gọi là Hồng Hoang, sau khi tu vi lớn mạnh Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn đã rời khỏi Thái Dương Tinh, đi đến đại địa Hồng Hoang. Bọn chúng dùng thực lực cường đại vô địch của mình thống nhất chúng sinh trên mặt đất, gọi chung là Yêu Tộc….”
Hàn Tuyệt càng nói càng hăng say.
Cũng không sợ đắc tội ai, cho dù Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn thực sự tồn tại cũng đã không còn.
Ngay cả Hạo Thiên, Thập Nhị Tổ Vu cũng đã mất thì hai vị Chí Tôn Yêu Tộc này sao có thể còn sống?
Lúc trước hắn từng hỏi thăm Đế Thái Bạch, xem hắn ta có từng biết Hồng Hoang không, Đế Thái Bạch trả lời không biết.
Có lẽ lịch sử Tiên Giới và thần thoại Hoa Hạ có chỗ giống chỗ khác, tuyệt không giống hẳn.
Rất nhanh Khương Dịch đã nghe đến say mê.
Hàn Tuyệt càng nói càng hưng phấn, dù sao cũng là khoác lác Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn trâu bò đến thế nào.
Vì tránh hiềm nghi, hắn không nhắc tới Thiên Đình.
Trong thần thoại, Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn là người sáng lập ra Thiên Đình. Sau khi đánh nhau với Vu Yêu, bọn họ và Thập Nhị Tổ Vu đồng quy vu tận. Đạo Tổ gây dựng lại Thiên Đình, mệnh Hạo Thiên làm Thiên Đế, cũng chính là Ngọc Hoàng đại đế sau này.
Đương nhiên, đây chỉ là thần thoại Đại Hoang, không liên quan gì đến thế giới này.