Chương 346: Cánh cửa thần bí, nảy sinh nguy cơ
Ngay khi hắn đang miên man tưởng tượng, giọng nói của Bạch Y Phật đột nhiên truyền đến: "Tiền bối, có thể ra ngoài nói chuyện chút không?"
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Thằng nhãi này lại có chuyện gì nữa?
Suy nghĩ một chút, Hàn Tuyệt quyết định đi ra gặp.
Hắn vào trong rừng cây, thấy Bạch Y Phật.
Sau khi Hỗn Nguyên Thiên Ma bị hút đi, Bạch Y Phật lại khôi phục phong thái như xưa, thậm chí trông càng thêm thần tuấn.
"Chuyện gì?"
Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm Bạch Y Phật, hỏi. Hắn đã quan sát Bạch Y Phật rất tỉ mỉ, cảm thấy tu vi của Bạch Y Phật đã mạnh hơn.
Lát nữa trở về phải dùng mô phỏng thí luyện thử mới được, lâu quá không để ý tiểu tử này, đừng để bị hắn ta vượt mặt!
Bạch Y Phật lo lắng nói: "Đấu Chiến Thắng Phật sắp tới giết ta, còn muốn giết đồ tôn của ngươi!"
Đấu Chiến Thắng Phật?
Sắc mặt Hàn Tuyệt lộ vẻ cổ quái: "Tôn Ngộ Không?"
"Tôn Ngộ Không gì cơ?"
"À, Đấu Chiến Thắng Phật rất mạnh sao?"
"Rất mạnh, là người đỉnh nhất trong một đời tuổi trẻ của Phật Môn, trăm vạn tuổi đã tung hoành khắp cảnh giới Tiên Đế!"
"Trăm vạn tuổi vẫn tính là trẻ?"
"Tất nhiên. Nói tóm lại, hắn ta rất mạnh, ta không đánh lại hắn. Thế Tôn Phật Tổ hôm nay chỉ là thân chuyển thế, cũng đánh không lại hắn."
Hàn Tuyệt nghe xong lại rơi vào trầm tư.
Bạch Y Phật khẩn trương hỏi: "Có thể nhờ Đại Thần Tướng ra tay không? Nếu không hai ta không chống đỡ nổi."
Nhắc tới Đấu Chiến Thắng Phật, hắn ta lại khiếp sợ.
Hàn Tuyệt vô cùng kinh ngạc hỏi: "Thật sự khủng khiếp như vậy sao?"
"Thật sự. Trước đây, trong hội đấu pháp của Phật Môn, hắn ta từng quét ngang ngàn vị Bồ Tát, hơn chục Phật Đà, cuối cùng thua dưới tay Phật Tổ."
"Ừ, việc này ta đã biết, ngươi cứ về tu luyện tiếp đi."
"Cảm tạ!"
Bạch Y Phật như trút được gánh nặng, thở ra một hơi.
Hàn Tuyệt trở lại Tiên Thiên động phủ, đầu tiên là mở mô phỏng thí luyện đánh với Bạch Y Phật một trận.
Miểu sát!
Ai!
Ngay cả ý nghĩa tham khảo cũng không có!
Hàn Tuyệt đuổi Ngộ Đạo Kiếm ra ngoài sau đó gào to tên Thiên Đế, thuật lại chuyện Đấu Chiến Thắng Phật.
"Trẫm đã biết, trẫm sẽ để Đại Thần Tướng xuống ngăn cản."
"Đa tạ bệ hạ."
Hàn Tuyệt cảm ơn xong bèn lấy Ách Vận Thư ra, bắt đầu nguyền rủa kẻ địch.
Hẳn Thiên Đế không thể dò xét tình cảnh trên núi Khổ Tu Thành Tiên, nếu không hắn ta đã sớm nổi cáu vì chuyện Hàn Tuyệt nguyền rủa các vị tiên thần.
Phỏng chừng nếu Hàn Tuyệt không gọi hắn ta, hắn ta cũng không cách nào liên hệ trực tiếp với Hàn Tuyệt được.
Loại thủ đoạn này, tạm thời Hàn Tuyệt chưa thể lý giải.
Hàn Tuyệt lại gọi Ngộ Đạo Kiếm vào, sau đó tiếp tục tu luyện.
...
Bảy năm sau, có một người quen cũ tới thăm hỏi Hàn Tuyệt.
Trưởng lão Ngọc Thanh thánh tông, Hoàng Tôn Thiên, đã từng là giáo chủ Thoa Y thánh giáo, bị Hàn Tuyệt phái đi Cửu Long tông nằm vùng, cuối cùng trực tiếp đoạt vị.
Hàn Tuyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn cho Hoàng Tôn Thiên vào động phủ.
Nói gì thì nói, Hoàng Tôn Thiên cũng có thể tính là cấp dưới của hắn, gia nhập Ngọc Thanh thánh tông cũng là để lấy lòng hắn.
Hoàng Tôn Thiên kích động quỳ trước mặt Hàn Tuyệt, dập đầu mấy cái thật vang.
Ngộ Đạo Kiếm tò mò nhìn về phía hắn ta.
Có thể được Hàn Tuyệt đặc biệt tiếp kiến, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào?
"Thưa tiền bối, ta đã tới Đại Thừa cảnh, liệu ta có thể gia nhập Ẩn Môn không? Ta có thể bỏ hết tất cả, kể cả quyền lực ở Ngọc Thanh thánh tông. Ta đã cống hiến đủ nhiều cho Ngọc Thanh thánh tông, thậm chí còn nhiều hơn cả chưởng giáo, Tiêu Ách, Liễu Bất Diệt." Hoàng Tôn Thiên thận trong hỏi.
Hàn Tuyệt nhìn hắn ta chằm chằm, không nói một lời.
Suy đi tính lại Hoàng Tôn Thiên đúng là một nhân tài.
Hàn Tuyệt nói: "Ngươi muốn dốc sức cho ta hay muốn được tu luyện trên núi Khổ Tu Thành Tiên?"
Hoàng Tôn Thiên ngẩn ra, vội nói: "Dĩ nhiên là để phục vụ ngài."
Hàn Tuyệt gật đầu, mỉm cười nói: "Ngươi có thể ở lại bên ngoài tu luyện, trăm năm sau ngươi phi thăng đi, đến khi đó ta sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi."
Hoàng Tôn Thiên vui mừng ra mặt, vội vã bái tạ.
Sau khi hắn ta rời khỏi động phủ, Ngộ Đạo Kiếm tò mò hỏi: "Hắn ta có thiên phú rất mạnh sao? Sao ta cảm thấy rất bình thường."
Đệ tử Đại Thừa cảnh của Ẩn Môn đều không yếu như Hoàng Tôn Thiên.
"Hắn ta có chỗ hơn người, có điều không phải phương diện tu hành." Hàn Tuyệt nhẹ giọng nói, sau đó nhắm mắt lại.
Ngộ Đạo Kiếm càng tò mò hơn.
Hàn Tuyệt không suy nghĩ về Hoàng Tôn Thiên thêm nữa, hắn dồn hết lực chú ý vào chuyện tu hành.
Tu luyện Chu Thiên Thối Thể Pháp càng lâu, không chỉ có tu vi của Hàn Tuyệt mạnh lên, hắn luôn cảm thấy Tinh Thần Hồng Mông Thể của mình cũng đang biến hóa.
Nói chính xác hơn là đang thức tỉnh!
Từ nơi sâu xa, hắn cảm thấy mình đang tới cần cánh cổng thần bí.
Một khi mở cánh cổng ấy ra, có lẽ hắn sẽ đột phá, hoặc có lẽ thực lực của hắn sẽ tăng vùn vụt.
Mà muốn mở cánh cổng này, hắn phải khiến từng ngôi sao trong thân thể đều tràn đầy pháp lực!
Ngày đó sẽ không quá xa!
Hàn Tuyệt chấn hưng tinh thần, tiếp tục tu luyện.
...
Trong một cung điện u ám.
Kiếm Thần Đế ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nam tử quỳ trên điện.
"Tô Kỳ, trở về là tốt rồi."
Kiếm Thần Đế nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Tô Kỳ thở dài: "Mấy năm nay bị Đại Hoang thánh triều truy sát nên không thể trở về sớm hơn, mong cung chủ chớ trách tội."
"Sao lại thế được? Một khi ngươi đã vào Thần Cung ta, ngươi vĩnh viễn là người của Thần Cung."
Kiếm Thần Đế cười nói, lòng lại tràn ngập phiền chán.
Đại Hoang thánh triều quá yếu, lại để Tô Kỳ chạy về được.
Trước đây, nể mặt Hàn Tuyệt nên hắn ta mới nhận Tô Kỳ, nhưng sau đó hắn ta phát hiện vận rủi của Tô Kỳ quá khủng, rất dễ gây tai họa cho đệ tử bên cạnh. Vì vậy hắn ta mới phái Tô Kỳ ra ngoài làm nhiệm vụ. May có ông trời phù hộ, không biết vì sao Đại Hoang thánh triều lại tự tìm đường chết mà trấn áp Tô Kỳ.
Chỉ tiếc, sau nhiều năm trôi qua, Tô Kỳ lại trở về rồi.
Kiếm Thần Đế đau đầu, không biết nên sắp xếp cho Tô Kỳ thế nào bây giờ?
"Cung chủ, tiếp tới ta muốn bế quan, có thể chứ?" Tô Kỳ giương mắt hỏi.
Kiếm Thần Đế cười nói: "Tất nhiên là được."