Chương 347: Chuyện về Tôn Ngộ Không, giác ngộ Đạo ý (1)
Hắn ta chỉ ước gì như vậy!
Hai người khách sáo vài câu, sau đó Tô Kỳ lui ra.
Kiếm Thần Đế đang định tu luyện, bỗng trong điện vang lên một giọng nói.
"Khương Dịch của Kim Ô thần tộc lại tới kiếm chuyện, Kiếm Thần Đế, ngươi đi dạy dỗ hắn một chút."
Nghe vậy, Kiếm Thần Đế thoáng nhíu mày.
Hắn ta thầm mắng, vi sao Kim Ô thần tộc lại khó chơi như vậy?
Chẳng phải trước đó bọn họ đã hòa giải thành công rồi sao, sao lại tới nữa?
Lần nào tới cũng bắt hắn ta ra ngoài chịu trận, hắn ta khổ không thể tả.
Kiếm Thần Đế thở dài một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.
...
Hai mươi năm sau.
Tuyệt đại đa số ngôi sao trong cơ thể Hàn Tuyệt đã tràn đầy pháp lực, hắn cách cực hạn càng ngày càng gần.
Hàn Tuyệt lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu nguyền rủa kẻ địch, tiện thể kiểm tra bưu kiện.
【 Bạn tốt của ngươi Kiếm Thần Đế bị bạn tốt của ngươi Khương Dịch tập kích, hai bên đều trọng thương 】
【 Đồ tôn của ngươi Phương Lương được đại năng lựa chọn, thu được truyền thừa 】
【 Bạn tốt của ngươi Chu Phàm bị tu sĩ tập kích, bản thân bị trọng thương 】
【 Bạn tốt của ngươi Kỷ Tiên Thần bị ác quỷ tập kích 】 x259.972
【 Bạn tốt của ngươi Hoàng Cực Hạo bị yêu quái tập kích 】 x287.430
【 Thần sủng của ngươi Hỗn Độn Thiên Cẩu phi thăng 】
【 Thần sủng của ngươi Hỗn Độn Thiên Cẩu bị đại năng tập kích, bị bắt làm tù binh 】
【 Bạn tốt của ngươi Đại Thần Tướng bị đại năng tập kích, bản thân bị trọng thương 】
...
Hàn Tuyệt nhíu mày, không ngờ con chó ngốc kia đã phi thăng, lại còn bị bắt.
Có thể được hệ thống đánh giá là đại năng, dĩ nhiên phải là Tiên Đế.
Còn có Đại Thần Tướng cũng bị trọng thương, chẳng lẽ là bị Đấu Chiến Thắng Phật đánh trọng thương?
Hàn Tuyệt lập tức căng thẳng hẳn lên.
Đấu Chiến Thắng Phật mạnh như vậy sao?
Ngay cả Đại Thần Tướng cũng đánh không lại hắn ta?
Hàn Tuyệt nhíu chặt mày, suy tư.
Tuy cũng hơi hoảng nhưng Hàn Tuyệt vẫn không dừng việc trên tay.
Hắn chuẩn bị thêm Đấu Chiến Thắng Phật vào danh sách nguyền rủa.
Để cho yên tâm, hắn còn dành nguyên chục ngày chỉ để nguyền rủa Đấu Chiến Thắng Phật, mất toi hơn trăm năm thọ mệnh, đau lòng chết mất.
Nguyền rủa xong, Hàn Tuyệt lại tiếp tục tu luyện.
Phải tranh thủ sớm ngày thành tựu Tiên Đế, như vậy hắn mới có lực đánh một trận với Đấu Chiến Thắng Phật.
Mặc dù không đánh lại, chí ít cũng có thể chạy thoát.
Nửa năm sau.
Một giọng nói quen thuộc truyền đến:
"Tư Mã Ý, ra đây kể chuyện cho ta nghe."
Khương Dịch!
Cái tên này sao lại tới nữa?
Hàn Tuyệt nhíu mày, yên lặng copy tu vi của Khương Dịch để sau này dùng mô phỏng thí luyện.
Hắn đứng dậy đi tới hư không.
Khương Dịch mặc một thân hoàng bào đang tĩnh tọa chữa thương, Hàn Tuyệt có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của hắn ta rất bất ổn.
Kiếm Thần Đế cũng khá thật.
Nhớ tới Kiếm Thần Đế, Hàn Tuyệt lại thổn thức không thôi.
Người bạn này quá thảm.
Thỉnh thoảng lại bị trọng thương.
Hàn Tuyệt tức giận nói: "Ngươi nghĩ ta là ai, muốn nghe kể chuyện là có chuyện để nghe?"
Khương Dịch thều thào nói: "Ta sắp chết rồi, mau kể cho ta nghe, tiếp cho ta một hơi."
Hàn Tuyệt băn khoăn tính toán.
Có nên thừa lúc hắn bệnh mà muốn mạng hắn không?
Tránh hắn luôn tới ép buộc ta.
"Ài, Kiếm Thần Đế của Thần Cung thật cường đại, hắn bước vào Đế Cảnh trước ta, ta đánh không lại hắn." Khương Dịch thở dài, nói với vẻ cực kỳ đắc ý.
Kiếm Thần Đế, đây chính là cường giả lừng lẫy tiếng tăm, uy chấn chư thiên vạn giới.
Hàn Tuyệt cười ha hả.
Lão tử còn chưa nhập Đế Cảnh đã có sức giết ngươi!
Hàn Tuyệt bỗng nảy sinh một suy nghĩ lớn mật.
Hắn cười trêu tức: "Để ta kể cho ngươi nghe câu chuyện về một vị thiên kiêu."
Thiên kiêu?
Khương Dịch nói: "Kể đi."
Hàn Tuyệt ngồi xuống trước mặt hắn ta, thong thả kể: "Ngày xửa ngày xưa, khi Nữ Oa vá trời..."
Tôn Ngộ Không!
Hàn Tuyệt tính kể chuyện về Tôn Ngộ Không cho Khương Dịch nghe.
Hắn dùng đủ loại từ ngữ khoa trương nhất để diễn tả thiên phú và phong thái hào hùng của Tôn Ngộ Không.
Chẳng bao lâu sau, Khương Dịch đã say mê theo câu chuyện.
Mất mấy canh giờ, Hàn Tuyệt mới kể xong Tây Du Ký.
"Cứ thế, vị Tề Thiên Đại Thánh không ai bì nổi ấy biến thành Đấu Chiến Thắng Phật, thế gian đã không còn Mỹ Hầu Vương kiêu ngạo kiệt xuất, Phật Môn lại thêm một kẻ trung thành tận tâm... Ài!"
Hàn Tuyệt làm ra vẻ tiếc nuối than thở.
Khương Dịch khó chịu nói: "Thế mà cũng gọi là thiên kiêu? Nếu đổi lại là ta, ta thà chết chứ không chịu khuất phục!"
"Thì ra Đấu Chiến Thắng Phật có lai lịch như thế, chẳng trách hắn ta lại hiếu chiến như vậy, thì ra bản thể là yêu!"
Hàn Tuyệt cảm thấy mình đã dẫn dắt đi hơi xa, bèn hỏi lại: "Sao? Ngươi quen Đấu Chiến Thắng Phật?"
Khương Dịch hừ một tiếng: "Từng nghe nói tới."
"Vậy hai ngươi ai mạnh hơn? Chắc chắn ngươi đánh không lại Đấu Chiến Thắng Phật."
"Làm sao có thể! Bọn ta chưa từng giao thủ, nếu có dịp chạm mặt, ta nhất định sẽ khiến hắn ta quỳ xuống xin tha mới thôi, giống như lúc hắn ta quỳ xuống xin Đường Tăng tha mạng vậy!"
Khương Dịch bị chọc giận, hung tợn trừng mắt nhìn Hàn Tuyệt: "Có phải ngươi không tin thực lực của ta? Chúng ta đấu thử đi."
Hàn Tuyệt thầm khinh bỉ, ta chỉ sợ đạo tâm của ngươi sẽ vỡ nát.
Hắn giả bộ sợ hãi, xua tay nói: "Sao ta có thể là đối thủ của ngươi được? Có bản lĩnh ngươi đi mà khiêu chiến Đấu Chiến Thắng Phật. Nếu ngươi có thể đánh thắng hắn ta, sau này ngươi muốn nghe chuyện gì ta cũng sẽ kể cho ngươi nghe."
Trước khi có được năng lực miểu sát Khương Dịch, Hàn Tuyệt không muốn bại lộ thực lực.
Hắn muốn lặng lẽ tu luyện, sau đó hù chết Khương Dịch!
"Hừ, chờ đi, sau khi thương thế khôi phục ta sẽ đi khiêu chiến Đấu Chiến Thắng Phật!"
Khương Dịch khó chịu nói. Từ khi bước vào Đế Cảnh, hắn ta đã kiêu căng hơn hẳn, hắn ta cảm thấy mình có thể tung hoành vô địch. Kết quả lại gặp phải Kiếm Thần Đế, tâm trạng vốn không được thoải mái lắm lại bị Hàn Tuyệt cho thêm một kích, sao hắn ta có thể chịu nổi?
"Gần đây Đấu Chiến Thắng Phật có ghé qua Thiên Đình, tuy trông ngươi như đang ấp ủ âm mưu gì đó, nhưng ta vẫn sẽ chứng minh cho ngươi xem!"