Chương 399: Yêu Đình, Lữ Bố
Hàn Tuyệt không đồng ý trở về Thiên Đình với Đế Thái Bạch. Khi Đế Thái Bạch hỏi hắn đang ở đâu, hắn cũng chỉ nói mình đang ẩn trốn, không dám nhập thế.
Lúc trước hắn đã cảnh cáo Long Hạo, yêu cầu đối phương không được nói cho mọi người biết chuyện hắn đang ở m gian. Dựa vào độ thiện cảm của Long Hạo với hắn có lẽ Long Hạo sẽ không nói ra.
Rõ ràng Đế Thái Bạch đã nói nhiều hơn trước, kể đại thế trong thiên hạ cho Hàn Tuyệt, còn kể tới khốn cảnh Thiên Đình đang gặp phải.
Loạn trong giặc ngoài!
Không ngừng thua trận khiến sĩ khí của Thiên Đình xuống thấp, đại kiếp ập đến, không ít thần tiên cũng lựa chọn giống như Hàn Tuyệt, sinh lòng trốn tránh, đều tự quay về tông môn, chủng tộc, giáo phái hoặc thánh triều của mình, tránh xa tranh chấp lượng kiếp. Cũng may Thiên Đế bá đạo, nhanh chóng ra tay đàn áp mấy lời ngôn luận không hợp thời này.
Đáng nói nhất là ba đại thần tướng đồng thời trở về, Yêu Đình không cách nào công phá Tứ Đại Thiên Môn.
Sau khi hàn huyên một lúc với Đế Thái Bạch hắn mới cắt đứt liên hệ thần thức.
Hàn Tuyệt đặt Thiên Đạo Lệnh xuống, chìm vào suy tư.
Bây giờ Diêu giới hoàn toàn thuộc về hắn, không liên quan gì đến Thiên Đình, như thế cũng tốt.
Lúc trước hắn còn lo lắng Thiên Đình nhập lượng kiếp, khí vận sẽ gây họa tới Diêu giới.
Chẳng trách Bạch Y Phật muốn biến Diêu giới trở thành Tiên giới thứ hai, có lẽ hắn ta có khả năng làm được điều này.
Hàn Tuyệt đứng dậy đi đến bên cạnh Cửu Thiên Ngân Hà Thủy. Bất Chu Thần Hoa đã phát triển thành một gốc cây nhỏ, cao hơn Bỉ Ngạn Hoa xung quanh, tiên thiên chi khí sản sinh ra cũng nồng đậm hơn lúc trước nhưng còn lâu mới đủ cho Hàn Tuyệt tu luyện.
Hàn Tuyệt tự hỏi, có nên hợp nhất Cửu Thiên Ngân Hà Thủy với Bất Chu Thần Hoa hay không?
Từ trước đến nay, tiên khí của Cửu Thiên Ngân Hà Thủy vốn chẳng mấy quan trọng với Hàn Tuyệt, giữ nó lại cũng không có ý nghĩa gì.
Ngay khi Hàn Tuyệt đang suy nghĩ điều này, bỗng có một giọng nói vang lên trong lòng hắn:
"Chủ nhân, không tốt, có cường địch muốn chiếm lấy trường hà kiếm đạo!"
Lưu Bị căng thẳng, giọng cực kỳ khẩn trương.
Hàn Tuyệt nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Sao lại có cường địch?
Lúc trước khi Trượng Cô Tinh trấn giữ, sao không có lấy một tiếng rắm nào?
Thiên Đạo lại muốn hại hắn?
...
Trường hà kiếm đạo.
Lưu Bị nhìn bóng người đứng ở đằng xa, đích thị là Thần Cung Ngọc Thiên Bảo.
Ngọc Thiên Bảo nhàn nhã đi dạo xung quanh trường hà kiếm đạo.
“Chậc chậc, bảo sao Trượng Cô Tinh cứ muốn trấn thủ nơi này, nơi đây ẩn chứa quy tắc kiếm đạo, có thể tăng ngộ tính với kiếm đạo lên." Ngọc Thiên Bảo tán thưởng nói.
Sau đó hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Lưu Bị, nói: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, nhận ta làm chủ, nếu không ngươi phải chết."
Lưu Bị nghiến răng nói: "Để ta nghĩ thêm một chút!"
"Còn suy nghĩ cái gì nữa, chẳng lẽ ngươi đang kéo dài thời gian? Yên tâm đi, không ai có thể cứu ngươi, người thủ hộ trường hà kiếm đạo thượng nhiệm đã bị ta bắt đi, ngươi chỉ là kẻ đến sau, dựa vào thực lực của ngươi hẳn cũng không có bối cảnh gì."
"..."
Lưu Bị im lặng, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này!
Một bóng người xuất hiện bên cạnh Lưu Bị, chính là Hàn Tuyệt.
Lần này không chỉ có thần thức xuất hiện, ngay cả bản thể của Hàn Tuyệt cũng tới, hắn trực tiếp nhảy vào trường hà kiếm đạo.
Trên người hắn có nhiều chí bảo như vậy, chắc chắn đối phương không thể đả thương hắn.
Nếu chỉ dùng thần hồn hoặc thần thức, rất có thể sẽ bị đối phương đánh trọng thương, thậm chí là bị bắt đi.
Hàn Tuyệt nhìn về phía Ngọc Thiên Bảo, không nhìn thấu tu vi nhưng cũng không khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, xem khí tức có vẻ không chênh lệch mấy so với Hắc Ngục yêu quân.
Ngọc Thiên Bảo nhìn thấy Hàn Tuyệt xuất hiện, không khỏi nhíu mày.
Nam tử này thật tuấn tú!
Thái Ất Chân Tiên!
Không đúng!
Vậy mà trên thân gã này lại có bảo vật Đế Đạo!
Ngọc Thiên Bảo thận trọng hỏi: "Các hạ là người phương nào?"
Hàn Tuyệt thản nhiên nói: "Yêu Đình, Lữ Bố."
Tiên Đế Yêu Đình?
Ngọc Thiên Bảo nhíu mày càng chặt hơn, trong lòng dần nổi lên sát ý.
Thần Cung và Yêu Đình vốn là tử địch.
Không có gì để nói!
Chiến!
Ngọc Thiên Bảo đang định ra tay, trong tay Hàn Tuyệt bỗng xuất hiện Hồng Mông Phán Định Kiếm, một kiếm chém thẳng về phía hắn ta.
"Chó chết! Còn dám ra tay trước!"
Ngọc Thiên Bảo thầm mắng, sau đó lập tức đưa tay ngăn cản, pháp lực khủng khiếp của Tiên Đế ngưng tụ thành một tấm chắn cực lớn, khiến không gian xung quanh trường hà kiếm đạo vặn vẹo kịch liệt.
Một đạo kiếm khí đáng sợ đánh lên tấm chắn của Ngọc Thiên Bảo. Ầm một tiếng, tấm chắn pháp lực của hắn ta lập tức tan biến, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài.
Từng bóng người đang bước đi trên trường hà kiếm đạo biến mất, trường hà kiếm đạo cuộn trào, phảng phất như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Ngọc Thiên Bảo ổn định thân hình, kinh hãi nhìn về phía Hàn Tuyệt.
Đây là kiếm khí gì?
Thoạt nhìn không có gì lạ, vậy mà có thể tổn thương thần hồn Đế Đạo của hắn ta!
Không được!
Phải chạy trốn!
Ngọc Thiên Bảo lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Hàn Tuyệt cũng biến mất theo.
Nếu đã gặp, sao có thể buông tha.
Đạo kiếm khí ban nãy còn lưu lại trên người Ngọc Thiên Bảo, Hàn Tuyệt có thể dựa theo nó mà truy tung.
Ngọc Thiên Bảo không ngừng dịch chuyển, cứ hiện thân trong hư không rồi lại tiếp tục biến mất.
“Chết tiệt, rốt cuộc Yêu Đình còn ẩn giấu bao nhiêu Tiên Đế?” Ngọc Thiên Bảo nghiến răng nghiến lợi mắng.
Lữ Bố!
Tốt lắm!
Ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Trong lòng Ngọc Thiên Bảo tràn ngập sát khí, chẳng trách Trượng Cô Tinh không sợ hãi chút nào, hóa ra hắn ta đã sớm cấu kết với Yêu Đình rồi.
"Yêu Đế bệ hạ, hắn đến rồi!"
Một giọng nói mừng rỡ vang lên, khiến Ngọc Thiên Bảo vô thức dừng lại.
Vừa dừng lại, trong lòng hắn lại lộp bộp!
Không xong rồi.
Đây không phải giọng của Lữ Bố hay sao?
Tại sao Yêu Đế lại xuất hiện ở nơi này?
Ngọc Thiên Bảo gần như theo phản xạ có điều kiện lấy một bảo tháp ra, trực tiếp trốn thẳng vào bên trong.
Hàn Tuyệt xuất hiện trước bảo tháp của Ngọc Thiên Bảo, lập tức tế Thí Thần Kiếm, Thiên Địa Hồng Hoang Kiếm, Cửu Nghi Vạn Sinh Kiếm, cả Hồng Mông Phán Định Kiếm trong tay ra thi triển Tru Tiên Kiếm Trận, phong tỏa bảo tháp này, khiến Ngọc Thiên Bảo không còn hy vọng chạy thoát.