Chương 411: Đệ đệ ngu xuẩn, Đoạn Hồng Trần
Trong đại sảnh cũng có Thái Dương Chân Hỏa đang bốc cháy, nhưng đủ loại đồ vật trang trí lại không hề bị thiêu rụi.
Từng bóng người đứng trên đại điện, Khương Dịch cũng ở đó.
Ngồi ở chủ tọa là một người cường tráng, đầu chim thân người, thân mặc đại bào đỏ đậm, khí thế khiếp người.
Tộc trưởng Kim Ô thần tộc, Đế Lãm Thiên!
“Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế đã vẫn lạc, gần đây hắn ta đang đuổi giết ai?” Đế Lãm Thiên mở miệng hỏi, giọng điệu lạnh lùng.
Khương Dịch mở lời trước: “Hắn đang đuổi giết một vị bằng hữu của ta, nhưng người nọ tu vi yếu ớt, vẫn chưa trở thành Tiên Đế, chắc hẳn Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế bị đại năng khác giết chết.”
Những người khác lũ lượt gật đầu.
Lúc trước Khương Dịch bị Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế giết, gây ra rung động không nhỏ trong tộc. Bọn họ đều là thiên kiêu đáng để Kim Ô thần tộc dùng hết toàn lực bồi dưỡng, dù mất ai cũng đều rất đáng tiếc.
Đế Lãm Thiên híp mắt hỏi: “Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế chết ở m gian?”
Một lão giả gật đầu đáp: “Đúng vậy, ta đã hỏi Diêm Vương, Diêm Vương đang bế quan, nói không biết, Địa Tạng Vương lúc trước bị Ma tổ tập kích, cũng không rảnh bận tâm tới Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế.”
Những người khác cũng mở miệng suy đoán.
Khương Dịch nghe mà khó chịu, nói: “Chết thì chết đi, tộc trưởng, chỉ cần cho ta thời gian, muốn vượt qua Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế chắc chắn không phải chuyện khó khăn gì, ta sẽ mang hưng thịnh đến cho Kim Ô thần tộc!”
Đế Lãm Thiên híp mắt nhìn về phía hắn ta, cười nói: “Lần lượng kiếp này, ngươi tính làm như thế nào? Là tránh hay là nhập?”
“Tất nhiên là nhập!”
“Ngươi không sợ chết?”
“Sỡ dĩ thiên kiêu là thiên kiêu, cũng vì họ có tồn tại, nếu ta chết đi, vừa lúc chứng tỏ ta không phải thiên mệnh của Kim Ô thần tộc!”
Khương Dịch tràn đầy tự tin. Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế vừa chết, hắn chính là thiên kiêu mạnh nhất Kim Ô thần tộc, không ai có thể đánh bại.
Đế Lãm Thiên cười cười, ý vị sâu xa.
“Một khi đã vậy, ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ, đi m gian tìm Tổ Vu Tháp! Phá hủy nó!” Đế Lãm Thiên mở miệng nói.
Nghe vậy, Khương Dịch không chút do dự, lập tức đồng ý.
Những người khác ồ lên.
Tổ Vu Tháp!
Bọn họ không khỏi nhớ lại thù hận lâu đời giữa Vu tộc và Kim Ô thần tộc.
...
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Nhoáng cái, 30 năm nữa lại đi tới.
Tu vi của Hàn Tuyệt có tiến bộ, tốc độ Tinh Thần Hồng Mông Thể hấp thu nghiệp lực của Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên cũng không ngừng tăng nhanh, dường như tứ chuyển Tiên Đế đã không còn quá xa vời.
Cách mỗi mười năm, Hàn Tuyệt đều sẽ dành ra một tháng để “chăm sóc” đám địch nhân của mình, nhưng chỉ có tu vi của Kim Bằng yêu quân là đang không ngừng giảm xuống, Yêu Đế, Thiên Đạo Phật Tổ, Lý Huyền Úc đều rất khó nguyền rủa.
Hàn Tuyệt cũng không vội, ngày cứ trôi qua như vậy cũng rất tốt.
Hàn Tuyệt lấy Ách Vận Thư ra, lại lần nữa nguyền rủa kẻ địch.
Hắn vừa nguyền rủa vừa xem xét bưu kiện.
Hình như Thiên Đình lại đang tranh đấu với Yêu Đình, đủ loại tập kích, đủ loại trọng thương.
Hình Hồng Tuyền thu được không ít cơ duyên, xem ra huyết mạch Kim Diên Thánh Mạch thật sự không đơn giản.
Cũng không biết gần đây lão bà thế nào, cách xa quá, Hàn Tuyệt cũng không thể biết rõ tình hình gần đây của nàng.
Mấy ngày sau, khi Hàn Tuyệt còn đang nguyền rủa kẻ địch.
【 Kiểm tra đo lường thấy người có Tiên Thiên Khí Vận, có kiểm tra lai lịch người này không 】
Hàn Tuyệt nhướng mày, lập tức lựa chọn kiểm tra.
Đã lâu không nhìn thấy người có Tiên Thiên Khí Vận, hẳn cũng phải mấy trăm năm rồi.
Hiện giờ, chúng sinh Diêu giới không có lấy một người được hệ thống chứng nhận là người có Tiên Thiên Khí Vận.
Theo tu vi của Hàn Tuyệt tăng lên, ngưỡng cửa trở thành người có Tiên Thiên Khí Vận cũng tăng cao.
【 Đoạn Hồng Trần: Nhất chuyển Tiên Đế, vì ứng kiếp mà sinh, là Cổ Thần chuyển thế, từng vẫn lạc vì tham dự Vô Lượng đại kiếp, tàn hồn và thiên địa nghiệp lực cùng bị trấn áp dưới m gian. Trải qua vô số diễn biến, nghiệp lực đản sinh ra thân thể, tàn hồn có linh trí, có thể hấp thu nghiệp lực mà biến cường nhưng không thể tiêu hóa nghiệp lực 】
A?
Vì ứng kiếp mà sinh?
Không phải người ứng kiếp là Kỷ Tiên Thần sao?
Chẳng lẽ không chỉ có một người ứng kiếp?
Hàn Tuyệt lập tức kiểm tra đo lường Đoạn Hồng Trần, tiểu tử này lại đang ở trong Hoàng Tuyền, chậm rãi bay lên trên mặt biển.
Để phòng ngừa vạn nhất, Hàn Tuyệt dùng mô phỏng thí luyện với Đoạn Hồng Trần một lần.
Nguy hiểm thật!
Miểu sát!
Vậy không cần lo lắng.
Hàn Tuyệt không đi tìm Đoạn Hồng Trần, loại tai tinh này vẫn nên tránh xa một chút thì hơn, miễn cho bị cuốn vào lượng kiếp.
...
Bên trong Hoàng Tuyền tăm tối có một đôi mắt mở ra, đôi mắt này trong suốt sáng ngời, dường như có thể thanh lọc tất cả dơ bẩn của thế gian.
“Ta, cuối cùng cũng tỉnh.”
Một tiếng lẩm bẩm vang lên, hắn ta bỗng nhiên lao ra khỏi Hoàng Tuyền, nước Hoàng Tuyền bắn lên bầu trời.
Bóng người Đoạn Hồng Trần cũng lộ ra theo, cả người hắn ta trần trụi, thân thể hoàn mỹ, đường cong cơ bắp rõ ràng, một đầu tóc bạc phấp phới theo gió.
Hắn ta nâng tay phải lên, nước Hoàng Tuyền bên dưới dâng lên, quấn lấy thân thể hắn ta, ngưng tụ thành một bộ hoagnf y bó sát người. Trên đỉnh đầu hắn ta xuất hiện một chiếc vương miện như sừng rồng, dữ tợn khí phách.
Đoạn Hồng Trần vặn eo, sau đó dang hai tay ra, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười hung ác, lẩm bẩm: “Hạo Thiên, ta đã sống lại, ta sẽ tranh đoạt Thiên Đạo này trước ngươi một bước!”
Hắn ta cười vô cùng tự tin.
Hắn ta đang định rời đi, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hắn ta dán chặt vào một tảng đá nhỏ trên mặt biển Hoàng Tuyền phía xa xa.
“A?”
Khuôn mặt Đoạn Hồng Trần lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Ách Vận Chi Thần, sao lại ở chỗ này?”
Nói xong, Đoạn Hồng Trần bay về phía Ẩn Môn đảo.
Mới vừa xuất thế đã ngửi được khí tức ách vận, hắn ta không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.
Thật là điềm tốt!
“A?”
Cảm giác thấy Đoạn Hồng Trần đang tới gần Ẩn Môn đảo, Hàn Tuyệt không khỏi nhướng mày.
Tiểu tử này muốn làm gì?
Gây chuyện?