Chương 412: Thăng cấp hệ thống, suy đoán thiên cơ
Đoạn Hồng Trần nhanh chóng bay đến trên không trung Ẩn Môn đảo, cười nói: “Đã lâu không gặp, không ngờ ta vừa mới thức tỉnh đã có thể gặp ngươi, ngươi thật đủ xui xẻo.”
Giọng nói của hắn ta truyền vào trong Ẩn Môn đảo, tất cả mọi người đều sửng sốt, hắn ta đang nói ai?
Tô Kỳ đang bế quan tu luyện trong động phủ bỗng mở to mắt, không biết vì sao, nghe thấy giọng nói của Đoạn Hồng Trần hắn ta lại cảm thấy bất an, cứ như gặp phải thiên địch.
Sao lại thế này?
Tô kỳ âm thầm hoang mang.
Lúc này, cấm chế của Ẩn Môn đảo mở ra, Đoạn Hồng Trần bay vào trong đảo.
Đoạn Hồng Trần đang định mở miệng nói chuyện, bỗng một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, đúng là Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt hỏi: “Các hạ có chuyện gì?”
Đoạn Hồng Trần đánh giá Hàn Tuyệt, tu vi mới tới Thái Ất Chân Tiên?
Hắn ta khẽ cười nói: “Ta tìm một người khác, giao hắn ra đây, ta sẽ không làm gì hòn đảo này của các ngươi.”
“Ồ? Ngươi muốn bắt người?”
“Có thể coi là vậy.”
Đoạn Hồng Trần cũng không cảnh giác, vừa rồi hắn ta đã dùng thần thức quét qua, đều rất yếu.
Còn Hắc Ngục yêu quân và Hàn Tuyệt đang ngụy trang tu vi đều bị hắn ta bỏ qua.
Chênh lệch giữa nhất chuyển Tiên Đế và ngũ chuyển Tiên Đế vẫn rất lớn!
Các đệ tử trên núi Khổ Tu Thành Tiên đều nhìn về phía Đoạn Hồng Trần với ánh mắt kinh ngạc.
Bên trên một đỉnh núi, Hắc Ngục yêu quân đang đả tọa lộ ra nụ cười mỉa mai.
Hàn Tuyệt sợ hãi nói: “Bọn họ đều là đệ tử của ta, ngươi làm vậy e rằng không thích hợp lắm?”
Đoạn Hồng Trần xua tay nói: “Đừng có nhiều lời, ta không định làm gì các ngươi, nhưng người nọ…”
Hàn Tuyệt bỗng nhiên ra tay, không biết Hồng Mông Phán Định Kiếm đã xuất hiện trong tay hắn từ khi nào, hắn nâng kiếm chém một nhát.
Kiếm Khí Tuyệt Luân!
Đoạn Hồng Trần không kịp phản ứng, kiếm khí xâm nhập thân thể hắn ta, trực tiếp phá hủy thân thể hắn ta, vô số kiếm khí xoắn giết thần hồn.
Tiếp đó Hàn Tuyệt sử dụng Lục Đạo Hút Hồn, hút hồn phách của hắn ta vào trong Hồng Mông thế giới của mình.
Ẩn Môn đảo gió êm sóng lặng.
Trận chiến này kết thúc quá nhanh!
Nhanh đến mức tất cả mọi người đều chưa kịp thấy rõ, bao gồm cả Hắc Ngục yêu quân.
“Thật mạnh… Hắn càng ngày càng mạnh…”
Hắc Ngục yêu quân nhìn về phía Hàn Tuyệt với ánh mắt kính sợ.
Hắn ta có cảm giác, Hàn Tuyệt sẽ quật khởi trong lượng kiếp này. Sau khi kiếp nạn qua đi, Hàn Tuyệt sẽ trở thành một trong những đại năng đứng đầu thiên địa.
Những đệ tử khác đã tập mãi thành quen.
Đa số lần Hàn Tuyệt ra tay đều là miểu sát kẻ địch, hắn chỉ từng thất bại trong tay Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế.
Hàn Tuyệt xoay người, trở lại Tiên Thiên động phủ.
Các đệ tử xôn xao nghị luận, cũng không có sóng to gió lớn gì.
Trong Hồng Mông thế giới.
Thần hồn của Đoạn Hồng Trần bị Sinh Tử Đại Đạo giam cầm, không thể động đậy. Hắn ta kinh hãi nhìn xung quanh, nghiệp lực của hắn ta bị cưỡng ép rút ra, tất cả đều trôi về cùng một phương hướng.
Hắn ta nhìn theo hướng nghiệp lực chảy tới, đó là một viên tinh cầu màu đen, ánh mắt hắn ta nhìn xuyên qua tinh cầu, thấy một đóa hoa sen đen.
“Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên! Sao có thể!”
Đoạn Hồng Trần bị dọa, vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta vội vàng kêu lên: “Đạo hữu! Ta sai rồi! Tha cho ta một mạng! Cầu xin ngươi tha cho ta!”
【 Đoạn Hồng Trần nảy sinh thù hận với ngươi, trước mắt độ thù hận là tứ tinh 】
Hàn Tuyệt nhìn thấy hàng chữ trước mặt, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Cứ trấn áp một đoạn thời gian trước đã.
Trước mắt hắn không muốn giết Đoạn Hồng Trần, chỉ vì tiểu tử này là người ứng kiếp, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nghiệp lực đáng sợ trong cơ thể Đoạn Hồng Trần. Một khi giết chết hắn ta, số nghiệp lực khổng lồ đó sẽ chuyển dời lên trên người hắn.
Nghiệp lực càng nhiều càng dễ gặp Thiên Phạt.
Khi độ kiếp sẽ gặp phải thiên kiếp càng đáng sợ hơn, đi đường cũng có khả năng bị sét đánh.
Nói cách khác, nghiệp lực càng nhiều lại càng xui xẻo!
Hàn Tuyệt không muốn xui xẻo.
Ngộ Đạo Kiếm tò mò hỏi: “Chủ nhân, vừa rồi tên kia muốn tìm ai?”
Hàn Tuyệt lắc đầu nói: “Quỷ mới biết.”
Có lẽ là tìm Tô Kỳ nhỉ!
Ách Vận Chi Thần…
Trước mắt Hàn Tuyệt không muốn để lộ thân phận của Tô Kỳ, hắn định thuận theo tự nhiên.
...
Trong một đình viện, một nữ tử mặc váy xanh đẹp như thiên tiên đang đả tọa tu luyện.
Nàng là Hình Hồng Tuyền sau khi chuyển thế.
Hình Hồng Tuyền chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra, ánh mắt nhìn về phía chân trời, thở dài sâu kín.
“Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Một giọng nói truyền đến, chỉ thấy có một đạo cô đi vào trong đình viện.
Hình Hồng Tuyền lập tức đứng dậy hành lễ, nói: “Sư phụ, đồ nhi không nghĩ gì cả.”
Đạo cô đi đến trước mặt nàng ngồi xuống, cười nói: “Ngay cả với sư phụ vẫn không thể bộc bạch? Hay là chuyện có liên quan tới kiếp trước của ngươi?”
“Vi sư đã sớm biết ngươi có ký ức kiếp trước, chẳng lẽ ngươi có huyết hải thâm thù gì? Vi sư khuyên ngươi một câu, cứ coi ân oán kiếp trước như mây khói trôi đi, đừng so đo nữa, nếu không sẽ rất mệt.”
Hình Hồng Tuyền lắc đầu cười nói: “Thật sự không có ân oán, ta chỉ nghĩ tới phu quân của ta.”
Phu quân?
Đạo cô nhíu mày.
Hình Hồng Tuyền thấy biểu cảm của nàng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Hay là tông môn của sư phụ không cho phép đệ tử tìm đạo lữ?
Đạo cô nói: “Đồ nhi, lượng kiếp đã đến, thánh triều các ngươi cũng đang gặp phải nguy cơ sống còn, vi sư không ở bên ngươi được bao lâu. Ngươi có tư chất trác tuyệt, đừng chấp mê với nhi nữ tình trường, hiểu không?”
Hình Hồng Tuyền ngoan ngoãn nói: “Đồ nhi hiểu rõ.”
Nhưng trong lòng nàng lại không cho là đúng.
Tư chất này của ta đã có thể coi là trác tuyệt?
Tư chất của phu quân ta mới là đệ nhất chư thiên!
Ôm chặt đùi phu quân mới có thể đến được đại đạo!
“Đúng rồi, sư phụ, ngài đến từ tông môn nào?” Hình Hồng Tuyền nói sang chuyện khác.
Đạo cô cười nói: “Vi sư không phải đến từ tông môn, mà là tới từ giáo phái Khí Vận, Xiển giáo.”
Xiển giáo?
Hình Hồng Tuyền như suy tư điều gì.
Đạo cô giương mắt nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: “Lượng kiếp đã đến, cũng không biết ai sẽ là người đứng đầu thiên hạ, lại có bao nhiêu thương sinh có thể sống sót đây.”