Chương 427: Thế lực của Hắc Ám Cấm Chủ (2)
Chu Phàm đầy vẻ chờ mong nói: “Có người nói Tiên Tư đại hội lần này có phương pháp chứng Đế, không biết là thật hay giả.”
Mặc Phục Cừu cười nói: “Ta càng muốn gia nhập Xiển Giáo, tránh né trận lượng kiếp lần này.”
Phương Lương cười cười, ánh mắt liếc nhìn một nam tử mặc áo đen cách đó không xa đang chậm rãi bước đến.
Đồng tử Phương Lương phóng đại, vẻ mặt sững sờ.
Chu Phàm để mắt tới vẻ mặt của hắn ta, không khỏi nhìn lại, cũng sững sờ.
Mạc Phục Cừu nhìn theo bọn họ, kinh nghi nói: “Hàn huynh đệ?”
Dường như nam tử áo đen nghe thấy lời Mạc Phục Cừu, không khỏi quay đầu nhìn bọn họ.
Chu Phàm lắc đầu bật cười nói: “Nhận lầm, Hàn Tuyệt thuận mắt hơn hắn.”
Phương Lương gật đầu.
Nam tử áo đen vừa nghe, bỗng nhiên lắc mình đi tới trong đình. Hắn ta trầm giọng hỏi: “Người các ngươi nói là Hàn Tuyệt sao?”
Ba người kinh hãi, cảnh giác nhìn hắn ta.
Phương Lương trực tiếp rút kiếm ra, trầm giọng hỏi: “Các hạ là người phương nào?”
Nam tử áo đen lạnh lùng nói: “Tại hạ Hàn Mệnh.”
Hàn Mệnh?
Ba người lại sửng sốt, cái tên này rất giống với tên Hàn Tuyệt, diện mạo của hai người lại tương tự nhau.
Chẳng lẽ...
“Hừ, Hàn Tuyệt tới rồi sao?” Hàn Mệnh hừ lạnh một tiếng.
Đáy mắt ánh lên vẻ mong đợi.
Phương Lương nói: “Sư tổ còn chưa phi thăng, dù có phi thăng cũng không tới thịnh hội này.”
Còn chưa phi thăng?
Hàn Mệnh cau mày, trầm giọng nói: “Hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới nào? Vì sao không phi thăng?”
Chu Phàm khó chịu với giọng điệu của hắn ta, hừ nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Hỏi thăm huynh đệ Hàn Tuyệt của ta làm gì?”
Hàn Mệnh không để ý tới hắn ta, vẫn nhìn chằm chằm Phương Lương hỏi: “Ngươi là đồ tôn của hắn ta? Các ngươi thuộc giáo phái nào?”
Phương Lương không đáp lại.
Hàn Mệnh càng nhíu chặt mày hơn, hắn ta đang định hỏi, bỗng có một tiếng chuông truyền đến, vang vọng đất trời.
“Tiên Tư đại hội sắp mở, người tới trước chọn vị trí trước.”
Phương Lương, Chu Phàm, Mạc Phục Cừu vừa nghe, lập tức lao ra khỏi thạch đình.
Hàn Mệnh hơi đổi sắc, vội vã đuổi theo.
Không chỉ có bọn họ, chúng tiên linh từ khắp nơi trong thiên địa đang chậm rãi tiến về cũng bắt đầu dùng hết tốc lực lao vọt tới.
...
Năm tháng như thoi đưa.
Lại mười năm nữa trôi qua.
Hàn Tuyệt đặt Ách Vận Thư xuống, lấy Thiên Đạo Lệnh ra liên lạc với Đế Thái Bạch.
“Gầy đây đồ đệ Long Hạo, đồ tôn Phương Lương của ta đang làm gì?” Hàn Tuyệt lên tiếng hỏi trước.
Lúc trước hắn thấy hai người gặp phải đủ loại tập kích, có yêu quái, có tu sĩ, còn có cả sinh linh Thái Cổ, thoạt nhìn hai người đang đi cùng nhau, còn lâm vào hiểm cảnh giống nhau.
Đế Thái Bạch cười nói: “Bọn họ đi tới Tiên Tư đại hội. Tiên Tư đại hội là thịnh hội do Xiển Giáo Côn Luân tổ chức, yên tâm đi, đó là một hồi cơ duyên tạo hóa, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện, sẽ chỉ trở nên càng mạnh hơn.”
Tiên Tư đại hội?
Chẳng trách gần đây đám bạn tốt của hắn đều tới Côn Luân.
Hàn Tuyệt tò mò hỏi: “Xiển Giáo muốn làm gì? Không phải Vô Lượng đại kiếp đang diễn ra ư?”
Đế Thái Bạch đáp lại: “Xiển Giáo muốn kết thiện duyên, bất luận ai thắng ai thua cũng sẽ nợ nhân quả của Xiển Giáo. Dù sao thì một đời trẻ tuổi tới từ các thế lực khắp nơi đều lấy được cơ duyên của Xiển Giáo.”
Hóa ra là thế.
Hàn Tuyệt không biết nên bình phán thủ đoạn này như thế nào.
“Đúng rồi, không phải ngươi ở m gian sao, gần đây cẩn thận chút, Diêm Vương tuyên bố độc lập, phân rõ giới hạn với Thiên Đình. Nếu bị Diêm Vương chú ý, không nên báo ra thân phận Thiên Đình của ngươi, bằng không sẽ chọc phải thù hận càng lớn hơn.” Đế Thái Bạch nhắc nhở.
Đối với chuyện này, Hàn Tuyệt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Diêm Vương mạnh như vậy, đúng là có thực lực độc lập.
Đế Thái Bạch cảm khái: “Lượng kiếp lần này quá loạn, các đại chủng tộc Thái Cổ đều xuất hiện, thế cục không rõ, tạm thời chưa thể nhìn ra ai sẽ là người cười tới phút cuối cùng. Đặc biệt là Hắc Ám Cấm Chủ, thế lực của hắn quá khổng lồ, Tiên giới càng lúc càng nhiều chủng tộc, thế lực tuyên bố mình là thế lực dưới trướng Hắc Ám Cấm Chủ.”
Ừm?
Hiện tại trong đầu Hàn Tuyệt chỉ toàn dấu chấm hỏi, hắn ngốc luôn rồi.
Cái quái gì vậy!
Ta có nhiều thủ hạ như vậy từ bao giờ?
Hàn Tuyệt nổi giận.
Chứng tỏ có người lấy tên tuổi hắn đi kiếm chuyện!
Bản năng khiến Hàn Tuyệt muốn hỏi đối phương là thế lực nào để chuẩn bị nguyền rủa từng người một.
Nhưng nghĩ lại hắn lại thấy không đúng. Nếu hỏi như vậy lại có vẻ hắn quá quan tâm tới Hắc Ám Cấm Chủ, có xu hướng bại lộ thân phận.
Huống hồ vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã không thèm để ý tới thân phận Hắc Ám Cấm Chủ rồi!
“Hỏng bét, ta có chút choáng váng. Không được, không thể như vậy được.”
Hàn Tuyệt tự cảnh giác, sau đó nói với Thiên Đạo Lệnh: “Cuối cùng Hắc Ám Cấm Chủ là thánh thần phương nào? Đại La trong truyền thuyết sao?”
Đế Thái Bạch trả lời: “Rất có thể là Đại La. Ngay cả Thiên Đế bệ hạ và Thiên Đạo Phật Tổ cũng bị hắn nguyền rủa, lại không thể tìm ra chút manh mối nào liên quan đến hắn.”
Vậy là tốt rồi!
Nếu các ngươi đã tưởng đó là Đại La, chắc chắn sẽ không hoài nghi ta.
Hàn Tuyệt cảm thấy mỹ mãn.
Cả hai lại hàn huyên trong chốc lát, sau đó Hàn Tuyệt buông Thiên Đạo Lệnh xuống.
Hàn Tuyệt nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Tuy hắn vẫn luôn nói với bản thân, mình chỉ bị hiểu lầm thành Hắc Ám Cấm Chủ thôi. Nhưng bây giờ có người giả mạo hắn, hắn vẫn rất khó chịu.
Không được!
Hàn Tuyệt quyết định sử dụng chức năng diễn hóa.
“Ta muốn biết ai đang giả mạo Hắc Ám Cấm Chủ? !” Hàn Tuyệt nghĩ thầm trong lòng.
【 Cần mất 80 triệu năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không? 】
Có 80 triệu năm thôi à?
Hàn Tuyệt cười khinh miệt, hắn thầm mắng: “Cẩu vật, sao ngươi dám chơi với ta? Xem ta có bắt được ngươi không!”
Hàn Tuyệt không chút do dự chọn “tiếp tục”.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng.
Rất nhanh hắn đã mở to mắt, phát hiện mình đi vào một vùng trời, trước mặt hắn là một Ngự Hoa Viên cực kỳ xinh đẹp.
Bên trong Ngự Hoa Viên có một cái đình bằng đá.
Thiên Đế mặt không chút cảm xúc: “Gần đây uy danh của Hắc Ám Cấm Chủ được lan truyền rộng rãi. Trẫm quyết định mượn uy danh của hắn để lôi kéo một vài chủng tộc Thái Cổ, đảo loạn thế cục lượng kiếp, khiến Yêu Đình không dám hành sự không chút kiêng nể như bây giờ. Việc này giao cho ngươi đi làm.”