Chương 487: Yêu Đế biết sợ, hệ thống thăng cấp (2)
Hắc Ngục yêu quân khinh thường nhìn Hắc Ngục Kê.
Hắn ta xem như đã nhìn thấu, Hàn Tuyệt có địa vị cực cao trong lòng Hắc Ngục Kê.
Nếu hắn ta đoạn tuyệt với Hàn Tuyệt, chắc chắn Hắc Ngục Kê sẽ không chút do dự mà chọn Hàn Tuyệt.
Những người khác cũng bắt đầu thảo luận.
Sở Thế Nhân đứng bên rìa vách núi nhìn ngó chung quanh, miệng lẩm bẩm nói: “Khí tức của tạo hóa... Hay là...”
Dường như hắn ta vừa nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến hóa kịch liệt.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Tiên Thiên động phủ, trong mắt toát lên vẻ kính sợ.
...
Khoảng hai mươi năm trôi qua, thủ vệ vẫn chưa xuất hiện!
Hàn Tuyệt đã dò hỏi nhiều lần, sau khi xác định hệ thống vẫn đang tạo dựng hắn mới yên tâm.
Hắn rất sợ hệ thống trêu chọc mình.
May là hắn đang trốn trong Cửu U Luyện Ngục, nếu trong khoảng thời gian này mà có cường địch đến xâm phạm, vậy thì hắn không xong rồi.
Trong quá trình chờ đợi, Hàn Tuyệt vẫn luôn tu luyện.
Sau khi đột phá đến Thần Cảnh, Hàn Tuyệt phát hiện tốc độ Tinh Thần Hồng Mông Thể hấp thu nghiệp lực vượt xa lúc trước, nhanh hơn gấp trăm lần!
Việc này cũng bình thường, nếu sau khi Hàn Tuyệt đạt tới Thần Cảnh mà tốc độ tu hành vẫn giống như Đế Cảnh, hắn còn có thể lăn lộn kiểu gì?
Điều khiến Hàn Tuyệt vui mừng là tốc độ hấp thu nghiệp lực vẫn đang tăng trưởng.
Dù là trong Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên hay Cửu U Luyện Ngục, đều có lượng nghiệp lực vô cùng vô tận, đây chính là cơ duyên lớn nhất của Hàn Tuyệt, hắn không cần phải ra ngoài tranh giành khí vận nữa.
Một ngày này.
Hàn Tuyệt vừa nguyền rủa kẻ địch xong, rảnh tới mức không có việc gì làm, hắn bắt đầu dùng mô phỏng thí luyện để thư giãn bản thân.
Lúc này đây, hắn muốn nghiên cứu một chút về phương thức chiến đấu của Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên.
Hắn tin rằng món bảo vật này không chỉ có tác dụng phòng ngự đơn giản như vậy, có lẽ nó còn có công dụng tuyệt diệu lợi hại hơn.
Sau khi Hàn Tuyệt chiến đấu liên tục, đột nhiên hắn phát hiện ra vài điều.
Nếu trong chiến đấu, hắn giải phóng nghiệp lực của Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên, nghiệp lực vô biên sẽ phun vào kẻ địch.
Tuy những vị đại năng như Lý Đạo Không, Thiên Đế và Thần Cung chi chủ không bị nghiệp lực cắn nuốt, nhưng cũng đã phải bị kiềm hãm.
Mà loại cùi bắp như Lý Huyền Áo trực tiếp bị nghiệp lực quấn thân, không cách nào nhúc nhích. Khi đó Hàn Tuyệt lại ra tay, sau khi tấn công một thời gian ngắn, hắn ta đã không còn.
“Nếu vậy có lẽ ta nên giữ nghiệp lực trong Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên lại, sau này dùng làm đòn sát thủ.”
Hàn Tuyệt thầm nghĩ, sau đó hắn không hấp thu nghiệp lực trong Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên nữa, mà chỉ hấp thu nghiệp lực bên ngoài Ẩn Môn đảo. Hắn dùng thần niệm để hấp thu rồi truyền vào cơ thể, nghiệp lực bị Tinh Thần Hồng Mông Thể tiêu hóa.
“Thế nhưng ta không thể sử dụng món bảo vật này ở Tiên giới, vì thân phận Ma Tổ của Thiên Đạo Phật Tổ có nghiệp lực quá nặng, nên đã bị Thiên Đạo oanh sát.”
Hàn Tuyệt tổng kết lại một chút, có vẻ hắn và hệ thống đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, nhưng lại chỉ thích hợp ở trong Cửu U Luyện Ngục.
Nếu tới Tiên giới, hắn chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân để chiến đấu với kẻ địch.
Một khi sử dụng loại chí bảo Thiên Đạo như Tam Thập Lục Phẩm Hồi Diệt Thế Hắc Liên, nhất định sẽ khiến đám đại năng chú ý, đưa tới phiền phức vô cùng vô tận.
Cũng may Hàn Tuyệt không có hứng thú đi ra ngoài.
Hắn an tâm bế quan, ngồi chờ lượng kiếp kết thúc.
Cũng không biết khi nào lượng kiếp mới kết thúc, trước khi lượng kiếp kết thúc, hắn có thể đạt tới cảnh giới nào?
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên Hàn Tuyệt cảm nhận được có người đang thi triển Thỉnh Thần Thuật.
Mặt hắn biến sắc.
Mẹ nó, là ai đang triệu hoán hắn?
Hắn mới vừa quyết định sẽ không ra ngoài, kết quả lập tức có người triệu hoán hắn, đây không phải là tự vả mặt mình sao?
Hàn Tuyệt lâm vào do dự.
Có nên qua đó không?
Người dùng Thỉnh Thần Thuật chỉ có đệ tử và đạo lữ của hắn.
Ngàn năm khó gặp một lần, chắc là lại gặp phải phiền phức lớn.
Hàn Tuyệt không do dự quá lâu, quyết định đi ra.
Một cơn lốc xoáy đen xuất hiện trước mặt Hàn Tuyệt, hắn ngồi lên Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên, cùng bay vào trong đó.
Không có chí bảo trong lòng hắn không thể yên tâm.
Mặc dù hắn đã đạt đến Thần Cảnh nhưng vẫn phải thật cẩn thận.
...
Bên trong thiên địa tối đen, huyết khí ngập tràn, trên mặt đất phủ đầy hài cốt.
Phương Lương, Kỷ Tiên Thần và Hàn Mệnh tụ lại cùng một chỗ.
Ba người bị nhốt trong một pháp trận màu vàng kim, ngoài trận có vô số yêu ma tập kích, người trước ngã xuống người sau tiến lên, điên cuồng đánh sâu vào pháp trận màu vàng kim, hệt như muốn phá tan nó.
Những tiếng gầm gừ khủng khiếp vang vọng trong thiên địa, đinh tai nhức óc.
Kỷ Tiên Thần nghiến răng mắng: “Tiểu tử thúi, rốt cuộc ngươi có thể gọi sư tổ của ngươi đến không! Nếu thật sự không được để ta vận dụng cấm thuật!”
Phương Lương cắn răng nói: “Nếu ngươi còn thi triển cấm thuật nữa chắc chắn hồn phách sẽ bị thương nặng, không thể vào Đế Cảnh, huống hồ thi triển cấm thuật chưa chắc đã có thể chạy thoát.”
Hắn ta nhìn quanh bốn phía, nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Mệnh đứng sau hai người, sắc mặt biến hóa thâm trầm.
Đúng lúc này.
Một cơn lốc xoáy màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu ba người, ngay sau đó, một luồng ánh sáng tím tỏa ra, trên mặt ba người lộ vẻ kinh hỉ.
Hàn Tuyệt tới thật rồi!
Bọn họ chỉ thấy một bóng người xuất hiện bên trong luồng sáng tím, hắn ngồi trên nhị sen, không thể dò xét mặt mũi, cũng không thể thấy rõ tòa sen kia.
Kỷ Tiên Thần kêu lên: “Quan Vũ huynh đệ, cuối cùng ngài cũng tới!”
Hàn Tuyệt ngẩn người, suýt chút nữa đã quên mất cái tên này của mình.
Hắn lập tức kiểm tra đo lường người mạnh nhất phụ cận.
Người mạnh nhất cũng chỉ mới đến Đế Cảnh, Hàn Tuyệt lười nhớ rõ tên hắn ta, chỉ biết người đó đến từ Ma tộc.
Hàn Tuyệt hỏi: “Sao lại thế này?”
Phương Lương lúng túng đáp: “Nơi này là Ma Uyên, bọn ta bị Yêu Đình đuổi giết, rơi nhầm vào đây. Sư tổ, thật xin lỗi, vốn dĩ ta không muốn phiền đến ngài... Nhưng mà...... Ở đây có một người có quan hệ huyết thống với ngài...”