Chương 488: Kẻ chủ mưu phía sau, hai lựa chọn
Hàn Tuyệt liếc nhìn Hàn Mệnh.
Hắn có thể cảm giác được khí tức huyết mạch của Hàn Mệnh rất thân cận với mình, thế nhưng hắn cũng không quan tâm.
Ánh mắt Hàn Tuyệt ngưng lại, tất cả yêu ma bên ngoài pháp trận màu vàng kim đều tiêu tán, tựa như khói mây.
Kỷ Tiên Thần, Phương Lương, Hàn Mệnh sửng sốt, tất cả đều há hốc mồm.
Hàn Mệnh kinh ngạc hỏi: “Chúng nó lui rồi?”
Đột nhiên Phương Lương quay đầu nhìn về phía Hàn Tuyệt, nói: “Không phải, là sư tổ đã làm, thần niệm!”
Hàn Tuyệt nói với giọng ý vị thâm trường: “Ngươi cũng hiểu không ít, xem chừng trước đây ngươi đã gặp không ít kỳ ngộ.”
Hắn cũng không quên chuyện Phương Lương từng hồn xuyên thái cổ, có quỷ mới biết tên tiểu tử này đã ở thời thái cổ bao lâu.
Kỷ Tiên Thần kinh ngạc hỏi: “Đều đã chết hết? Vậy...”
“Các ngươi nhanh chóng rời đi đi.”
Hàn Tuyệt ngắt lời, hơi mất kiên nhẫn.
Vừa dứt lời, hắn đã chuẩn bị trốn trở về trong vòng lốc xoáy màu đen.
“Khoan đã! Ta là...”
Hàn Mệnh bỗng tiến lên một bước, mở miệng nói.
Hàn Tuyệt dừng lại, đáp: “Suýt nữa ta đã quên mất ngươi.”
Hắn vung tay phải lên, Hàn Mệnh trực tiếp hóa thành vũng máu, máu vãi đầy đất, hai hồn phách cũng theo đó mà rơi vào tay hắn.
Phương Lương và Kỷ Tiên Thần cũng không ngốc, thoáng chốc đã nhìn hiểu mọi chuyện.
“Sao thằng nhãi này lại có hai hồn phách?” Kỷ Tiên Thần nhíu mày.
Phương Lương bừng tỉnh nói: “Tên vừa rồi kia không phải đệ đệ ruột của sư tổ...”
Hàn Tuyệt thu hai mảnh hồn phách vào tay, ném xuống một câu rồi rời đi:
“Nhớ kỹ, trừ khi là người các ngươi quen, nếu không đừng dễ tin người.”
Hàn Tuyệt bước vào vòng lốc xoáy màu đen, quay về trong Tiên Thiên động phủ.
Vòng lốc xoáy đen biến mất, Kỷ Tiên Thần và Phương Lương vội vàng rời đi, thoáng chốc đã biến mất ở phía chân trời.
Trên đường chạy trốn, Kỷ Tiên Thần không nhịn được hỏi: “Cảnh giới hiện tại của sư tổ ngươi là gì?”
Vẻ mặt Phương Lương rất phức tạp, trả lời: “Yếu nhất cũng là Thần Cảnh, còn cường đại hơn cả Tiên Đế...”
“Sao có thể... Hắn đến từ cùng một Phàm gian với chúng ta, hơn nữa hắn còn chưa phi thăng.”
“Có lẽ sư tổ ta còn có thân phận khác mà chúng ta chưa từng biết.”
“A? Thân phận gì?”
“Ta đã nói là chưa từng biết, ngươi ngốc sao?”
“Tiểu tử thúi, càng ngày ngươi càng càn rỡ, ngươi đã quên trước kia ta từng chăm sóc ngươi thế nào rồi sao?”
“Nay đã khác xưa, chưa chắc ngươi đã là đối thủ của ta.”
“Nực cười, trừ việc bỏ trốn ra ngươi có thể thắng ta sao?”
...
Sau khi trở lại Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt bảo Ngộ Đạo Kiếm ra ngoài. Sau đó hắn mở tay phải, thả hai hồn phách ra.
Trong đó có một là Hàn Mệnh, cái khác là người có thân phận không rõ.
Hàn Tuyệt dùng mô phỏng thí luyện kiểm tra thân phận của hắn ta.
【 Chu Càn Tử: Lục Chuyển Tiên Đế, Tiên Thiên Nhân tộc 】
Hàn Tuyệt nhìn Chu Càn Tử, hỏi: “Tại sao ngươi phải chiếm xác hắn?”
Chu Càn Tử run bần bật, run run nói: “Ta chỉ bị thương, muốn ở tạm trong nhục thể của hắn, cũng không có ác ý gì...”
Hàn Mệnh nhìn Hàn Tuyệt với vẻ mặt phức tạp, trong lòng thậm chí còn hơi kích động.
Trước kia khi còn là thủ hạ của Luân Hồi Tiên Đế, Hàn Mệnh vẫn luôn không phục Hàn Tuyệt, sau khi ra ngoài rèn luyện, hắn ta mới hiểu rõ nhân gian hiểm ác.
Sự xuất hiện của Hàn Tuyệt càng khiến hắn ta cảm nhận được thân tình.
Quan trọng nhất là Hàn Tuyệt có thể nhìn thấu ngụy trang của Chu Càn Tử, khiến hắn ta sùng bái cực kì.
【 Độ hảo cảm của Hàn Mệnh đối với ngươi đã tăng lên, trước mắt độ hảo cảm là lục tinh 】
Hàn Tuyệt làm lơ lời nhắc nhở này, vẫn đang nhìn chằm chằm Chu Càn Tử, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi thật sao? Ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi phải mở miệng.”
Hắn trực tiếp ném Chu Càn Tử vào trong Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên.
“A a a a —— Ta nói! Ta nói! Ta là đệ tử của Luân Hồi Tiên Đế!”
Chu Càn Tử hoảng sợ kêu lên, dường như đã gặp phải sự tra tấn đáng sợ nhất trên đời.
Hàn Tuyệt cũng thả hắn ra.
Hàn Mệnh tò mò nhìn chằm chằm Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên, rốt cuộc bên trong đóa hắc liên này cất giấu thứ gì?
Hồn phách Chu Càn Tử không ngừng run rẩy, kêu lên: “Luân Hồi Tiên Đế hy vọng có thể lợi dụng đệ đệ ngươi để tìm ngươi, cho nên ta mới đoạt xá Hàn Mệnh, cố ý tiếp cận ngươi. Ta cũng chỉ bị ép buộc, bất đắc dĩ mà thôi, là do Luân Hồi Tiên Đế đã ép ta!”
【 Chu Càn Tử nảy sinh thù hận với ngươi, trước mắt độ thù hận là ngũ tinh 】
Ánh mắt Hàn Tuyệt ngưng lại, hồn phách Chu Càn Tử cũng theo đó mà tiêu tán.
Hắn lười hỏi nhiều, chỉ cần biết kẻ chủ mưu phía sau là được rồi.
Tầm mắt Hàn Tuyệt lại nhìn về phía Hàn Mệnh.
Hàn Mệnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Mọi chuyện trước mắt đều nói cho hắn ta biết, thực lực Hàn Tuyệt vượt xa sức tưởng tượng của hắn ta, thậm chí còn có thể đáng sợ như Luân Hồi Tiên Đế. Nếu không sao Luân Hồi Tiên Đế phải quanh co lòng vòng nhằm vào Hàn Tuyệt như vậy?
Hàn Tuyệt do dự.
Hắn nên xử trí Hàn Mệnh thế nào đây?
Hay là giết?
Nhưng Hàn Mệnh lại không có ý muốn hại hắn, lại còn có quan hệ huyết thống với hắn trong kiếp này, nếu trực tiếp giết chết thì quá vô nhân đạo.
Hàn Tuyệt bình tĩnh mở miệng nói: “Ngươi và ta quả thật rất xa lạ, nếu nói tới thân tình, ta sẽ không công nhận. Từ nhỏ ta đã bị vứt bỏ, nói một cách không khách khí, ngươi có thể sống đến ngày hôm nay vốn nhờ có ta, nếu không có ta, Luân Hồi Tiên Đế vốn sẽ không nuôi ngươi.”
“Ta cho ngươi hai lựa chọn, một, trực tiếp đầu thai, quan hệ giữa ta và ngươi sẽ chỉ khiến ngươi càng dễ gặp nguy hiểm. Luân Hồi Tiên Đế còn sẽ nhằm vào ngươi, ta có thể nghĩ cách giúp ngươi đầu thai thật yên ổn.”
“Hai, ở trên đảo tu hành, không được tiết lộ quan hệ giữa ta và ngươi, đợi khi lượng kiếp kết thúc ngươi hãy rời đi, từ nay về sau, ngươi ta không liên quan, sau này ta và ngươi càng không có quan hệ huynh đệ. Nếu ngươi làm chuyện gì uy hiếp đến ta ta vẫn sẽ giết ngươi.”
Nghe vậy, Hàn Mệnh đột nhiên ngẩng đầu lên, trầm giọng đáp: “Vậy thì đầu thai đi, ta cũng không muốn nịnh bợ ngươi!”