Chương 501: Khương Dịch mụ mị, Thập Nhị Cửu Trọng Thiên (1)
Lúc này giọng nói của Hàn Tuyệt vang lên:
“Hậu Thổ nương nương đã phó thác các ngươi cho ta, cái tên U tộc cũng do ta đặt, từ nay về sau các ngươi cứ an tâm ở lại trên đảo tu luyện. Trên đảo có đệ tử Ẩn Môn ta, ngày thường các ngươi cố gắng tu luyện, không được nảy sinh mâu thuẫn.”
Không chỉ có người U tộc có thể nghe thấy giọng nói của hắn, mà mọi người Ẩn Môn cũng có thể nghe thấy.
Mọi người đang ngồi dưới táng Phù Tang Thụ lập tức bay đi, bọn họ rất tò mò với U tộc.
“Hậu Thổ nương nương...” Sở Thế Nhân thì thào.
Hắc Ngục yêu quân đứng bên cạnh cảm khái: “Môn chủ vẫn luôn bế quan lại có thể mở rộng mối quan hệ, quả nhiên khó lường. Ngay cả Thánh Nhân cũng tặng cho hắn cả một tộc. Xem ra cho dù môn chủ của chúng ta không phải Thánh Nhân cũng cách Thánh Nhân không xa nữa.”
Hắc Ngục Kê đắc ý nói: “Ta đoán chủ nhân là Đạo Tổ chuyển thế, còn lợi hại hơn cả Thiên Đạo!”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Sở Thế Nhân nhíu mày lại.
Trong lúc nhất thời, Ẩn Môn đảo trở nên náo nhiệt.
Hàn Tuyệt đang chìm vào trầm tư.
Lời nói của Hậu Thổ nương nương đã dọa hắn, còn có Thánh Nhân khác đang quan sát hắn ư?
Ngoại trừ Tỳ Thiên lão tổ và Oa Hoàng Cung có ý đồ với hắn, còn có ai nữa?
“Rốt cuộc Thánh Nhân là tồn tại thế nào? Chẳng lẽ cả chư thiên này đều nằm trong mắt bọn hắn?”
Hắn càng nghĩ càng thấy sởn gai ốc.
May mắn Thánh Nhân không thể nhập thế, nếu không sao hắn có thể an toàn được?
Không được!
Hắn cần nắm chặt thời gian để biến cường, khiến trận pháp của Đạo Tràng tăng tới cấp bậc Thánh Nhân. Khi đó, cho dù là Thánh Nhân cũng không thể xông vào được.
Ánh mắt Hàn Tuyệt trở nên kiên định, sau đó hắn tiếp tục tu luyện.
...
Hai mươi lăm năm sau.
Cuối cùng Khương Dịch cũng đi vào Cửu U Luyện Ngục. Hắn ta không la hét mà để khí thế của mình bùng nổ, chờ Hàn Tuyệt tới đón hắn ta.
Hiện tại ai cũng biết tất cả oan hồn trong Cửu U Luyện Ngục đều đã chạy đến Tiên giới.
“Nghiệp lực thật nồng, sao hắn có thể sinh tồn dưới điều kiện như vậy?”
Khương Dịch thầm kinh hãi, bỗng nhiên hắn ta bắt đầu bội phục Hàn Tuyệt.
Một luồng thần niệm cường đại bao phủ hắn ta, hắn ta còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo thẳng đến Ẩn Môn đảo, đứng dưới tán Phù Tang Thụ.
Vừa đáp đất, Khương Dịch đã sợ tới mức lập tức lấy pháp bảo ra chuẩn bị chiến đấu.
Kết quả hắn ta lại thấy mọi người xung quanh đang nhìn về phía hắn ta với vẻ mặt cổ quái, trên cây còn có hai Kim Ô!
“Vị này là đệ nhất thiên kiêu của Kim Ô thần tộc, Khương Dịch, sau này hắn cũng gia nhập Ẩn Môn tu luyện.”
Giọng nói của Hàn Tuyệt truyền ra từ bên trong Tiên Thiên động phủ.
Hắn cũng không sợ Khương Dịch muốn đùa giỡn uy phong. Có Hắc Ngục yêu quân, Kim Cương Nộ đã đủ để trấn áp Khương Dịch, càng đừng nói đến Lữ Bố.
Hắc Ngục yêu quân tặc lưỡi, tò mò hỏi: “Thiên kiêu của Kim Ô thần tộc sao lại đến đây? Trước kia Yêu Đế muốn lôi kéo ngươi không phải ngươi đã từ chối sao, còn nói mình chỉ hiệu lực vì Kim Ô thần tộc?”
Khương Dịch quét mắt một vòng, hừ lạnh nói: “Ta là huynh đệ của Hàn Tuyệt, quan hệ không tầm thường. Hắn cầu ta đến sao ta có thể không đến? Thuận tiện cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi là thiên phú. Ngày sau lo tu luyện thật tốt cho ta, lấy ta làm mục tiêu!”
“Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi có thể thắng được đại ca ta sao? Đánh thắng được Lão Vu Nhân sao?”
Hắc Ngục Kê nhảy từ trên cây xuống, kêu gào.
Người này mới đến đã ngông cuồng như vậy, phải giáo huấn một chút!
Nó rất có mắt nhìn, Hàn Tuyệt không mời Khương Dịch vào động phủ chứng tỏ quan hệ của hai người cũng không thân thiết đến thế.
Khương Dịch lập tức khó chịu. Tuy rằng Hắc Ngục yêu quân khiến hắn ta cảm thấy rất cường đại nhưng cũng không đến mức cảm thấy tuyệt vọng, chứng minh chênh lệch giữa bọn hắn cũng không lớn.
“Luận bàn một chút không?” Khương Dịch trừng mắt nói với Hắc Ngục yêu quân.
Hắc Ngục yêu quân cười nói: “Được, chúng ta vào mô phỏng thí luyện của môn chủ để luận bàn đi.”
“Mô phỏng thí luyện? Đó là cái gì?”
“Là thần thông của môn chủ, chuyên dùng để đấu pháp. Bên trong còn có mấy đối thủ cường đại mà môn chủ đã từng giao đấu, ngay cả Yêu Đế, Thiên Đế, Thần Cung chi chủ, Thiên Đạo Phật Tổ đều có ở đó!”
“Thật hay giả vậy?”
Khương Dịch nghi ngờ, hắn ta nổ quá vậy.
Lúc này Hàn Tuyệt mời hắn ta tiến vào mô phỏng thí luyện.
Mới đầu Khương Dịch rất ngạc nhiên. Hàn Tuyệt trực tiếp sắp xếp cho Kim Cương Nộ đánh với hắn ta. Sau khi bị đánh bại một trận, ý chí chiến đấu của Khương Dịch bị khơi dậy, bắt đầu trầm mê trong mô phỏng thí luyện.
Hắc Ngục Kê nhìn Khương Dịch đang ngây ra như phỗng, không khỏi lắc đầu, giận dữ nói: “Dùng lời nói của chủ nhân thì đây lại là một kẻ nghiện internet.”
Chu Minh Nguyệt lắc đầu bật cười: “Hắn ta còn nói chúng ta phải lấy hắn ta làm mục tiêu. Thằng nhãi này nếu còn không chịu tu luyện, về sau chắc chắn sẽ bị chúng ta vượt mặt.”
Những người khác cũng vui vẻ.
Bọn họ ít nhiều gì cũng trầm mê trong mô phỏng thí luyện, biết rõ cảm giác thích thú này.
Đối với người tu hành, chiến đấu không phải đối mặt với tử vong thật sự có lực hấp dẫn trí mạng.
Chiến đấu trong mô phỏng thí luyện rất chân thật, hệt như đang đánh ngoài hiện thực. Nhưng lỡ bị tru sát cũng không chết, còn không để lại di chứng.
Thần thông bực này, quả thật là trước đây chưa từng nghe thấy bao giờ!
Hàn Tuyệt thấy Khương Dịch bắt đầu trầm mê trong mô phỏng thí luyện thì không để ý đến nữa, tiếp tục tu luyện.
...
Bốn mươi năm trôi qua.
Hàn Tuyệt cách Nhị Huyền Thần Nguyên càng ngày càng gần. Hiện tại hắn lại lần nữa bắt đầu hấp thu nghiệp lực của Cửu U Luyện Ngục. Bàn Tâm không dám tới quấy rầy, ngày tháng cũng coi như yên bình.
Sau mười năm trầm mê trong mô phỏng thí luyện, Khương Dịch hứng chịu đả kích nặng nề. Hắn ta phát hiện hóa ra mình không phải tồn tại gần với Hàn Tuyệt nhất trong Ẩn Môn. Phát hiện này khiến hắn ta không thể không liều mạng tu luyện.
Các đệ tử khác cũng giống như trước kia, cho dù có Khương Dịch hay U tộc đến, tiết tấu cuộc sống của họ cũng không bị thay đổi.