Chương 585: Ngọc Đế chết, tự thành Thiên Đạo
“Hiện giờ chúng sinh Tiên giới đều cho là Đạo Môn Tam Giáo gây ra đại kiếp, nhưng Nhân Giáo chúng ta chỉ thuận thế mà làm, chưa từng làm ra chuyện gì nguy hại cho chúng sinh!”
Lý Huyền Áo thật sự phẫn nộ, nói chuyện không chút khách khí.
Lý Đạo Không mặt không biểu tình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lương, chờ đợi Phương Lương trả lời.
Phương Lương bình tĩnh nói: “Các ngươi thật sự cho rằng Nhân Giáo không tham dự vào? Khương Độc Cô đã dám tập kích các ngươi, liệu Nhân Giáo có thật sự đoàn kết không?”
“Tuy hai người các ngươi là song tử chính thống, nhưng các ngươi có từng nghĩ tới vì sao Chu Diễn Ngọc Đế dám không chút kiêng nể gì mà tập kích các ngươi không?”
Nghe Phương Lương nói vậy, sắc mặt Lý Huyền Áo lập tức xanh mét, cứ như bị chọc trúng chỗ đau.
Thật ra hắn ta cũng từng nghi ngờ, nhưng không có lời giải đáp nên chỉ có thể từ bỏ.
Lý Huyền Áo và Lý Đạo Không đã nhập kiếp, dù cho muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi.
Lý Đạo Không chậm rãi mở miệng nói: “Không biết bệ hạ muốn tranh giành vì chính mình, hay là tranh giành vì Thánh Nhân?”
Phương Lương khẽ cười nói: “Cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy, hai người các ngươi vẫn luôn sống dưới sự che chở của Nhân Giáo, còn chưa kinh lịch đã trưởng thành, ta muốn cái gì, hẳn các ngươi có thể tự mình cảm nhận được.”
Lý Đạo Không nhíu mày.
Lý Huyền Áo tức giận, trực tiếp rút kiếm ra nói: “Phương Lương, ngươi kiêu căng quá rồi, thật sự cho rằng hai sư huynh đệ chúng ta là thủ hạ của ngươi sao?”
Phương Lương lắc đầu nói: “Trẫm đối xử vậy với hai người các ngươi còn chưa đủ kính trọng? Nhưng đề cập tới mưu đồ của Thánh Nhân, trẫm không có tư cách nghị luận.”
Lý Đạo Không xoay người rời đi: “Sư đệ, chúng ta đi thôi.”
Lý Huyền Áo trừng mắt nhìn Phương Lương, sau đó cũng rời đi theo.
Sau khi hai người rời đi, ý cười trên mặt Phương Lương hoàn toàn biến mất, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
...
Mười năm sau.
Trăm năm đại bỉ của Ẩn Môn vừa mới kết thúc, trong số những đệ tử của Hàn Tuyệt vẫn chưa có ai có thể đánh bại Lệ Dao.
Khương Dịch đánh một trận với Lệ Dao, còn ác chiến rất lâu.
Sau một trận chiến này, Khương Dịch không bình tĩnh nổi.
Hắn ta là thiên kiêu đứng đầu Kim Ô thần tộc, sao có thể bị hậu sinh đuổi kịp?
Quan trọng nhất là đối phương còn là một nữ tử.
Hình Hồng Tuyền không tham dự thi đấu, nhưng nàng bị hệ thống mô phỏng thí luyện làm cho kinh ngạc, càng thêm tò mò về tu vi của Hàn Tuyệt.
Thần thông bậc này, dù là ở thánh địa Nhân tộc nàng cũng chưa từng nhìn thấy.
Lúc trước nàng nghe nói Hàn Tuyệt đã đột phá Đại La.
Tốc độ như vậy…
Quá nhanh rồi!
Hình Hồng Tuyền đã là thiên kiêu, nhưng nàng vẫn nhớ tuổi tác của Hàn Tuyệt còn nhỏ hơn so với mình.
Khi hai người gặp nhau lần đầu, Hàn Tuyệt mới chỉ là một thiếu niên.
Hàn Tuyệt không để ý tới trận trăm năm đại bỉ lần này, tất cả đều do Mộ Dung Khởi tổ chức, tuy không có khen thưởng gì nhưng tất cả mọi người trong Ẩn Môn đều rất chờ mong.
Một ngày này.
Hàn Tuyệt dừng tu luyện, lấy Ách Vận Thư ra, vừa nguyền rủa vừa xem bưu kiện.
Chiến tranh giữa Nhân tộc và Thiên Đình vẫn đang tiếp tục, tạm thời không nhìn ra ai đang hơn ai.
Lý Đạo Không vẫn đang liều mạng tập kích Khương Độc Cô, chính hắn ta cũng bị trọng thương một lần.
Hàn Tuyệt không thể hiểu nổi suy nghĩ của tu sĩ Nhân Giáo, dường như đánh người một nhà, bọn hắn càng phấn khởi hơn.
Lúc này, Hàn Tuyệt định dùng 50 tỷ năm để nguyền rủa Chu Diễn Ngọc Đế.
Kết quả thọ mệnh của Hàn Tuyệt mới giảm có 40 tỷ năm, hắn đã nhìn thấy một bưu kiện.
【 Kẻ thù của ngươi Chu Diễn Ngọc Đế vì bị ngươi nguyền rủa, thần hồn bị nghiệp lực tập kích, pháp lực bạo động, một tia ý chí cuối cùng bị Thiên Ma cắn nuốt, thân tử đạo tiêu 】
Cuối cùng cũng chết?
Hàn Tuyệt vội vàng mở quan hệ nhân tế ra xem, chân dung của Chu Diễn Ngọc Đế đã hoàn toàn biến mất.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lại thêm một kẻ thù có độ thù hận lục tinh bị hắn giết chết.
Đây là con đường tu đạo, không phải kẻ thù chết thì chính là mình chết!
Hàn Tuyệt niệm một đoạn Đại Nhật Như Lai Chú, coi như để siêu độ cho Chu Diễn Ngọc Đế.
Tuy Chu Diễn Ngọc Đế đã hình thần câu diệt, nhưng làm như vậy trong lòng Hàn Tuyệt sẽ thấy dễ chịu hơn.
Dù sao đây cũng là một đại năng, Vô Lượng Đại Đế, tồn tại khủng bố vang dội cổ kim!
Cuối cùng lại phải chết đi dưới tình huống không người hay biết, Hàn Tuyệt cảm thấy có hơi có lỗi với hắn ta.
Nhưng cảm giác áy náy ấy không tồn tại quá lâu.
Còn một tên nữa.
Đại Cửu Thiên!
Tiếp tục nguyền rủa!
Năm ngày sau, Hàn Tuyệt buông Ách Vận Thư xuống, tiếp tục tu luyện, trùng kích Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ.
Cùng lúc đó, hai luồng Ma Thần Chi Khí trong thân thể hắn vẫn đang không ngừng hấp thu Hồng Mông Chi Khí trong vũ trụ tinh thần.
Ngoài Diêu giới, những ngôi sao còn lại đều chưa xuất hiện sinh linh, chỉ như kho dự trữ pháp lực.
Hàn Tuyệt có một ý nghĩ.
Nếu vùng vũ trụ tinh thần này tự hình thành một vùng vũ trụ sinh linh, chẳng phải hắn sẽ trở thành Thiên Đạo hay sao?
Liệu có khả năng, bản thân cái gọi là Hỗn Độn vốn là một tồn tại khó có thể tưởng tượng nổi trong cơ thể?
Tưởng tượng đến khả năng này, Hàn Tuyệt không khỏi sợ hãi.
Tồn tại như vậy phải cường đại tới mức nào?
Thân là Đại La Kim Tiên, Hàn Tuyệt không chỉ cường đại, hắn còn có thể nhìn thấu rất nhiều Thiên Đạo quy tắc, nhân quả mệnh số, nhưng hắn lại không cảm nhận được bên ngoài Thiên Đạo là gì. Giống như Hắc Ám Cấm Khu, một khi đề cập tới tồn tại bên ngoài Thiên Đạo, hắn lại chẳng cảm ứng được gì.
Đây là chênh lệch cảnh giới.
Có lẽ chờ khi hắn chứng đạo thành Thánh xong là có thể cảm ứng được tồn tại bên ngoài Thiên Đạo.
Nghe nói Quy Khư Thần Cảnh ẩn giấu trong Hắc Ám Cấm Khu, Hàn Tuyệt vẫn chưa từng tới Quy Khư Thần Cảnh.
...
Tiên giới, Nhân tộc.
Trên một dàn tế, Chu Phàm ngạo nghễ đứng đó, trên bầu trời lôi vân cuồn cuộn, hình thành lốc xoáy rợn người khổng lồ bao la.
Mạc Phục Cừu và một đám thiên kiêu Nhân tộc đứng dưới đài, nghị luận sôi nổi.