Chương 586: Đại năng thần bí, bi thảm (1)
“Chu huynh đệ thật lợi hại, thế mà có thể dẫn động Thiên Đạo.”
“Nghe nói hắn ta đã đạt được truyền thừa của Nhân Hoàng, cũng không biết là vị Nhân Hoàng nào.”
“Đây là Nhân tộc thịnh thế, truyền thừa của lịch đại Nhân Hoàng đều đã xuất hiện, chắc chắn chúng ta có thể thắng được Thiên Đình.”
“Ai, chiến trường Thất Trọng Thiên vừa mới chết ngàn vạn người, thật thảm thiết.”
“Chẳng lẽ hai bên không thể dừng lại nói chuyện?”
“Không nói nổi, nghe nói Thánh Nhân muốn đổi vai chính Thiên Đạo, Nhân tộc chúng ta bị vứt bỏ.”
Nghe chúng thiên kiêu nghị luận, Mạc Phục Cừu không khỏi lắc đầu.
Nhân tộc đại chiến với Thiên Đình, hắn ta cũng không nói rõ được là ai đúng ai sai, hai bên đều có dã tâm của riêng mình.
Đã đánh tới mức này rồi, chẳng còn quan trọng ai đúng ai sai nữa.
Chu Phàm bỗng quay đầu nhìn về phía Mạc Phúc Cừu, cười nói: “Mạc huynh, ngươi xem lực lượng Thiên Đạo này thế nào? Có thể thắng Hàn Tuyệt không?”
Chỉ thấy hắn ta nâng tay phải lên, tất cả lôi đình Thiên Đạo đều đan xen trong lòng bàn tay hắn ta.
Giờ khắc này, hắn ta giống như một vị Thần.
Mạc Phục Cừu cười nói: “Sao ngươi cứ nhớ thương hắn mãi vậy? Ngươi đã đạt được nhiều cơ duyên như vậy, còn hắn vẫn luôn bế quan, còn nhớ hắn nữa có hơi bắt nạt người.”
Chu Phàm đã là Tiên Đế, trong Đế Cảnh không ai là đối thủ, dù Hàn Tuyệt có thiên tư mạnh tới mức nào đi nữa, nhưng hắn cứ bế quan mãi như vậy, sao có thể sánh với Chu Phàm?
“Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy ta vẫn chưa phải đối thủ của hắn.” Chu Phàm lắc đầu cười nói.
Hắn ta cảm thấy mình bị hành hạ ra tâm ma rồi.
Ngoại trừ Hàn Tuyệt, cho dù đối phó với ai, kể cả đại năng viễn cổ, hắn ta cũng tràn ngập tự tin. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Hàn Tuyệt, tự dưng hắn ta lại không tự tin nổi.
Mạc Phục Cừu không nói tiếp mà nhìn về phía lôi vân cuồn cuộn trên trời, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.
Hắn ta cũng muốn giống Chu Phàm, nhưng khí vận không bằng Chu Phàm, hắn ta cũng không thể tàn nhẫn như Chu Phàm.
Từng có cơ duyên xuất hiện ngay trước hai người, hai người cùng chịu đựng thống khổ, nhưng hắn ta rút lui trước, Chu Phàm thì vẫn cắn răng chịu đựng, cuối cùng đạt được truyền thừa.
Từ sau lần đó, Mạc Phục Cừu hiểu ra mình vĩnh viễn không có khả năng đuổi kịp Chu Phàm.
Hắn ta cũng tràn ngập kỳ vọng với Chu Phàm, chỉ cần có thể sống qua Vô Lượng đại kiếp lần này, chắc chắn Chu Phàm sẽ quật khởi.
Đến lúc đó hai người có thể thực hiện được hoành đồ dã vọng.
Đúng lúc này, một bóng người ngự kiếm mà đến, khí thế cường đại trực tiếp đánh tan lôi vân Thiên Đạo, mọi người quay đầu nhìn lại.
“Là Triệu Hiên Viên!”
Có người kinh hô, cái tên này vừa được thốt ra, tất cả mọi người đều căng thẳng.
Chu Phàm quay đầu nhìn lại, lông mày nhíu thật chặt.
Triệu Hiên Viên phong thần tuấn dật, giống như trích tiên nhân gian, tiên tư phiêu dật.
Hắn ta bay tới phía trên Chu Phàm, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi, đi ra ngoài cùng ta một chuyến, tặng ngươi một cọc cơ duyên.”
“Cơ duyên? Cơ duyên gì?”
Chu Phàm nhíu mày hỏi, hắn ta và Triệu Hiên Viên không giao lưu nhiều lắm, cũng không dám dễ dàng tin tưởng Triệu Hiên Viên.
Triệu Hiên Viên mặt không biểu cảm nói: “Tạm thời không thể nói, còn có các tuyệt đại thiên kiêu khác đi cùng, ngươi có thể tính là miễn cưỡng đủ tư cách. Nếu không phải người dẫn đầu yêu cầu ta phải dẫn theo mười người đi, ta cũng coi thường ngươi.”
“Ngươi…”
Chu Phàm suýt chút nữa tức chết, thằng nhãi này quá hống hách.
Nhưng cơ duyên khiến hắn ta động tâm.
Hắn ta có thể đi đến hôm nay, hết thảy đều dựa vào cơ duyên.
Hắn ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ một cơ duyên nào.
Chu Phàm thấy Triệu Hiên Viên cao ngạo như vậy, cũng không giống loại lừa đảo, mấy loại lừa đảo đều rất ân cần, mà thái độ của Triệu Hiên Viên rõ ràng là chẳng muốn quan tâm hắn ta có đi hay không.
Chu Phàm mở miệng nói: “Được, ta đi!”
Triệu Hiên Viên bỏ lại một câu rồi rời đi: “Bảy ngày sau, gặp trước Đông Hoang Môn Nhân tộc.”
Mạc Phục Cừu nhảy lên trên dàn tế, trầm giọng nói: “Ngươi đã lợi hại như thế, sao còn muốn mạo hiểm?”
Chu Phàm bình tĩnh nói: “Mạc huynh, con đường này không thể dừng lại, chờ khi ta đạt được đại cơ duyên, ta nhất định sẽ phân cho ngươi một phần!”
Mạc Phục Cừu bất đắc dĩ thở dài.
Lần nào Chu Phàm cũng nói như vậy, hứa hẹn với hắn ta cũng đều thực hiện được, cho nên Mạc Phục Cừu thật sự lo lắng hắn ta xảy ra chuyện.
Hai người đi từ Phàm gian đến Tiên giới, đã cùng trải qua quá nhiều chuyện.
Hiện tại, mỗi người đều là người quan trọng nhất với đối phương, không ai có thể sánh nổi.
Mạc Phục Cừu chỉ có thể chờ Chu Phàm về, thậm chí hắn ta còn không dám đi theo, sợ liên lụy Chu Phàm.
Chu Phàm từng bị hắn ta liên lụy nhiều lần, thậm chí còn chết trong tay hắn ta.
...
Lại thêm mười năm qua đi.
Hàn Tuyệt đang nguyền rủa Đại Cửu Thiên. Tuy đã gần 600 năm chưa đột phá, nhưng nhiệm vụ cố định thì không thể bỏ được.
Hắn ước tính khoảng chừng chưa tới trăm năm nữa hắn sẽ đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ.
Đạt tới trung kỳ rồi thì hậu kỳ nào còn xa nữa?
Đạt tới hậu kỳ rồi, viên mãn có còn là vấn đề không?
Chẳng phải Chuẩn Thánh cũng sắp tới rồi sao?
Hàn Tuyệt liều mạng bơm máu gà cho mình.
Một ngày nọ.
Hắn đột nhiên cảm ứng được có người đang triệu hoán mình ở Hỗn Độn Lĩnh Vực.
Hắn không để ý đến, nguyền rủa trước rồi lại nói.
Ba ngày kế tiếp, vẫn luôn có người triệu hoán Hàn Tuyệt ở Hỗn Độn Lĩnh Vực, sau khi Hàn Tuyệt kết thúc nguyền rủa, hắn mới tiến vào trong Hỗn Độn Lĩnh Vực.
Triệu Hiên Viên và Đạo Chí Tôn lập tức xông tới.
“Đạo hữu!”
“Huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng tới!”
Đối mặt với hai người này, Hàn Tuyệt tức giận nói: “Lại cầu cứu ta?”
Đạo Chí Tôn nói: “Huynh đệ, ngươi đã giúp ta không chỉ một lần, giúp ta lần nữa, ta nhất định sẽ không quên ân tình của ngươi. Nếu ngày nào đó ngươi có yêu cầu gì, chắc chắn ta sẽ đồng ý, mặc kệ yêu cầu đó là gì!”
Triệu Hiên Viên thở dài một tiếng chán nản.
Hàn Tuyệt hỏi: “Ta giúp thế nào?”
Đạo Chí Tôn nói: “Giúp ta truyền tin cho Phương Thiên Đế, nói chúng ta bị nhốt trong Vô Tận uyết Hải, phát hiện một âm mưu lớn có thể gây nguy hiểm cho chư thiên vạn giới!”