Chương 608: Sư phụ của Tô Kỳ (1)
Một người trong đó nói: “Mệnh Cơ, chọn xong chưa?”
Mệnh Cơ Thánh Nhân trả lời: “Tạm thời vẫn chưa, nhân quả trong Lượng Kiếp quá phức tạp, không dễ dàng ra tay.”
“Chỗ ta có một người, không có nơi chống lưng, vốn là đệ tử của Tiệt Giáo ta, sau đó bái nhập Thiên Đình làm sao chổi, hiện giờ hắn đã cắt đứt nhân quả với Thiên Đình và Tiệt Giáo, còn có quan hệ với biến số do Đạo Tổ khâm định, có thể gánh vác chức trách này.”
“Làm như vậy có thể đắc tội biến số không?”
“Người nọ vẫn luôn bế quan, đâu thể biết được mưu đồ của chúng ta, ta đoán hắn vốn không coi trọng tên sao chổi kia, dù tên sao chổi kia có chết hắn cũng sẽ không để ý.”
“Dẫn ta đi gặp hắn thử xem, nếu thích hợp thì để hắn đi diệt thế.”
“Được.”
Sau đó ảo giác diễn hóa tan vỡ.
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Quả nhiên là âm mưu, hơn nữa bọn hắn biết Tô Kỳ có quan hệ với hắn mà vẫn muốn hại Tô Kỳ.
Sao Hàn Tuyệt có thể nhịn?
Có nên báo mộng cho Tô Kỳ, để hắn ta tỉnh táo một chút không?
Không được, như vậy sẽ rút dây động rừng.
“Nếu ta dùng Ách Vận Thư nguyền rủa Thiên Đạo Thánh Nhân liệu có bị phát hiện không?” Hàn Tuyệt hỏi thầm trong lòng.
【 Sẽ không, Ách Vận Thư không dính đến nhân quả, Đạo Tràng ngăn cách thần niệm cấp Thiên Đạo 】
Đây đã không phải lần đầu tiên Hàn Tuyệt hỏi câu hỏi như vậy, chủ yếu là hắn muốn cổ vũ bản thân mình.
Một khi đã vậy, hắn sẽ ra tay với Thánh Nhân, ít nhất cũng phải cho bọn hắn một lời cảnh cáo.
Hàn Tuyệt nhốt Quỷ Dị Thần Linh vào trong Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên, sau đó lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu nguyền rủa Mệnh Cơ Thánh Nhân.
Không cần tổn thương bọn hắn, chỉ cầu có thể khiến Mệnh Cơ Thánh Nhân kiêng kỵ.
...
Trong một tòa đạo quan, ánh nến khổng lồ chớp động, chiếu rọi trên người Mệnh Cơ Thánh Nhân, khiến bóng dáng hắn ta trông có vẻ rất nhỏ bé.
Mệnh Cơ Thánh Nhân mặc một bộ đạo bào màu xanh đậm, tóc hai màu trắng đen xen kẽ, khuôn mặt trầm ổn.
Bỗng nhiên hắn ta mở to mắt, bấm ngón tay suy tính.
Sau đó mỉm cười.
“Thế mà lại có người dám nguyền rủa Thánh Nhân, ta không tính ra được, vậy chắc chắn là do Thánh Nhân khác làm.” Mệnh Cơ Thánh Nhân lẩm bẩm tự nói, ánh mắt lập loè.
Hàn Tuyệt chỉ nguyền rủa Mệnh Cơ Thánh Nhân trong năm ngày, dù sao cũng không thể nguyền rủa chết Thánh Nhân, chỉ cần khiến hắn ta dao động tâm thái thôi là được.
Đã bao nhiêu năm rồi!
Cuối cùng cũng lại được nguyền rủa kẻ địch!
Hàn Tuyệt đã sắp quên mất cảm giác nguyền rủa người khác rồi.
Quy tắc cũ, mười năm nguyền rủa một lần!
“Có lẽ hắn ta còn đang đoán già đoán non xem là ai nguyền rủa mình, chắc sẽ đoán tới những Thánh Nhân khác.”
Hàn Tuyệt im lặng nghĩ.
Tuy giở trò sau lưng rất âm hiểm, nhưng thật sự rất thoải mái.
Hàn Tuyệt chỉ có thể cầu nguyện cho Tô Kỳ nhờ vậy mà tránh được một kiếp.
Một khi Tô Kỳ thi triển Diệt Đạo Thần Thông, hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Chắc chắn đám Thánh Nhân sẽ không bỏ qua cho hắn, về phần Mệnh Cơ Thánh Nhân có thể bảo vệ hắn ta không, thật sự rất khó nói.
Hàn Tuyệt tiếp tục tu luyện.
...
Lăng Tiêu bảo điện, Phương Lương ngồi trên đế tọa, đám người Lý Đạo Không, Lý Huyền Áo và Hoàng Cực Hạo đứng trên điện.
Một nam tử dáng người khí phách mở miệng hỏi: “Bệ hạ, sao Thánh Nhân còn chưa tới?”
Người này là Phương Hoang Quân, tộc trưởng Phương thị nhất tộc.
Lý Huyền Áo hừ một tiếng: “Thánh Nhân mà, chắc chắn phải làm ra vẻ.”
Hoàng Cực Hạo nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đám đệ tử Thánh Nhân này thật to gan, sao dám đàm luận Thánh Nhân như thế?
Phương Lương mặt không đổi sắc, tiếp tục im lặng chờ đợi.
Sau thời gian một nén nhang.
Hai bóng người bay vào trong Lăng Tiêu bảo điện, người đi vào trước tiên chính là Mệnh Cơ Thánh Nhân, tiên phong đạo cốt, khí chất cao thâm khó dò.
Đi theo sau Mệnh Cơ Thánh Nhân là một luồng tà khí, khi tà khí tan đi, một nam tử mặc hắc y hiện ra.
Phương Lương vừa nhìn thấy nam tử mặc hắc y này đã hơi động dung.
“Tô Kỳ sư thúc…”
Phương Lương nhíu mày, âm thầm kinh ngạc.
Tô Kỳ nhìn thấy Phương Lương, cũng hơi nheo mắt lại.
Hai người chỉ liếc nhìn nhau chứ không chào hỏi.
Phương Lương đứng dậy, khom lưng hành lễ, những người khác cũng làm như vậy.
Đối mặt với Thánh Nhân, Thiên Đế cũng phải hành lễ.
Mệnh Cơ Thánh Nhân mở miệng nói: “Người đi phía sau ta tên Tô Kỳ, từng là sao chổi của Thiên Đình, được ta chân truyền, từ nay về sau hắn sẽ làm việc cho Thiên Đình.”
Phương Lương cười nói: “Đa tạ Thánh Nhân ủng hộ.”
Lý Huyền Áo nhíu mày hỏi: “Hắn mới chỉ là Tiên Đế, có thể giúp gì cho chúng ta? Thiên Đình đâu có thiếu Tiên Đế.”
Tô Kỳ bình tĩnh nói: “Ta không chỉ là Tiên Đế, nếu ngươi không phục, có dám tiếp một chưởng của ta?”
Nghe vậy, Lý Huyền Áo nở nụ cười.
Hắn ta lập tức tiến lên, nói: “Ngươi tới, ta cho ngươi đánh một chưởng, tuyệt không đánh trả.”
Lý Đạo Không nhìn chằm chằm Tô Kỳ, như đang suy tư điều gì.
Tô Kỳ cũng không khách khí, tiến lên chuẩn bị nâng tay.
“Quên đi, bệ hạ có thể thu nhận hắn.” Lý Đạo Không bỗng nói.
Tô Kỳ nghe vậy lập tức buông tay phải mới vừa nâng lên xuống.
Lý Huyền Áo lập tức thấy khó chịu, nhưng hắn ta tin tưởng Lý Đạo Không nói như vậy là có đạo lý riêng.
Mệnh Cơ Thánh Nhân gật đầu nói: “Không cần phải lo lắng về Thánh Nhân Nhân tộc, đã có Thánh Nhân đối phó hắn rồi.”
Vừa dứt lời, Mệnh Cơ Thánh Nhân liền biến mất khỏi điện.
Phương Lương nhìn về phía Tô Kỳ, tươi cười nói: “Sư thúc, đã lâu không gặp.”
Sư thúc!
Mọi người đều kinh ngạc.
Gương mặt lạnh nhạt của Tô Kỳ cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Sao ngươi lại thành Thiên Đế rồi?”
Phương Lương lại lần nữa ngồi xuống, cảm khái nói: “Nói ra thì rất dài, còn ngươi sao lại bái nhập vào môn hạ của Thánh Nhân? Sư tổ có biết không?”
Nhắc tới Hàn Tuyệt, khuôn mặt Tô Kỳ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Không biết, nói thật, ta còn không biết nên đối mặt với lão nhân gia hắn như thế nào.”
Lúc này Lý Huyền Áo mới hoàn hồn, Tô Kỳ là sư thúc của Phương Lương, chẳng phải là đồ đệ của người kia sao?
Hắn ta nghĩ đến lúc đối diện với Đại Tự Tại Tù Thiên Chưởng của Hàn Tuyệt, tim không khỏi đập nhanh.