Chương 640: Chu Phàm gia nhập Ẩn Môn, Hàn Đọa Thiên
Nó bi phẫn nói: “Ta đâu có trêu chọc ngươi!”
“Vậy ngươi trốn cái gì?”
“Ngươi đột nhiên xuất hiện, ta không trốn thì làm gì? Nếu là ngươi thì ngươi có trốn hay không?”
“Vậy thử xem?”
“Ngươi… Khinh người quá đáng!”
“Ngươi là người à?”
Đọa Thiên Thạch vội đến độ muốn khóc, nếu nó không phải là cục đá nó đã sớm khóc thành lệ nhân rồi.
Hàn Tuyệt cười nói: “Về sau đi theo ta đi, ta sắp xếp cho ngươi một vị sư phụ.”
Đọa Thiên Thạch sửng sốt.
Sau đó nó mừng như điên, vội vàng nói lời cảm tạ.
“Ngươi cứ tiếp tục hấp thu linh khí thiên địa, ở vùng này không có nguy hiểm.” Hàn Tuyệt bỏ lại một câu sau đó rời đi.
Với thân phận hiện giờ của hắn, không cần thiết tự mình thu đồ đệ.
...
Một đoạn thời gian sau đó, đệ tử Ẩn Môn lục tục trở về.
Đã qua khoảng hai trăm năm, các đệ tử đều đã trở về.
Chu Phàm cũng theo về cùng.
Đối với việc này, Hàn Tuyệt cũng không thấy ngoài ý muốn, lúc trước Triệu Hiên Viên đã thông qua Hỗn Độn Lĩnh Vực hỏi hắn, lúc hỏi Chu Phàm cũng không tiến vào Hỗn Độn Lĩnh Vực.
Sau khi vào trong Bách Nhạc Tiên Xuyên, Chu Phàm ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Mộ Dung Khởi trông thấy hắn ta thì giật mình, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Chu Phàm đánh giá Mộ Dung Khởi, âm thầm kinh hãi.
Thằng nhãi này cũng đã là Tiên Đế rồi!
Trong trí nhớ của hắn ta, Mộ Dung Khởi là sư đệ của hắn ta ở Ngọc Thanh thánh tông.
“Tới bái phỏng sư tổ ngươi một chút.” Chu Phàm trả lời.
Sự xuất hiện của Chu Phàm khiến những người khác chú ý, bọn hắn ồn ào đến gần xem xét.
Chu Phàm âm thầm kinh hãi.
Tu vi của Lữ Bố, Mã Siêu hắn ta không nhìn thấu, hắn ta còn gặp được Khương Dịch.
Trước kia hắn ta đã từng gặp Khương Dịch, khi đó Khương Dịch khí phách hăng hái, là thiên kiêu danh chấn Tiên giới, không ngờ hắn ta cũng gia nhập Ẩn Môn.
Chu Phàm chú ý thấy một vạn tộc nhân U tộc, lại càng khiếp sợ.
Người yếu nhất cũng đã là Thái Ất Kim Tiên, có một số ít người thì đạt tới Tiên Đế cảnh.
Sao có thể!
Ẩn Môn cường đại như vậy sao?
Mãi đến khi Chu Phàm được dẫn tới trước đạo quan của Hàn Tuyệt, hắn ta mới lấy lại tinh thần.
“Tự ngươi vào đi.” Triệu Hiên Viên bỏ lại những lời này sau đó xoay người rời đi, hắn ta còn phải nắm chặt thời gian tu luyện.
Chu Phàm hít sâu một hơi, thật cẩn thận đi vào trong đạo quan.
Một luồng thần quang chói mắt chiếu đến khiến hắn ta phải híp mắt, hắn ta trông thấy Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt đả tọa trên Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên, sau lưng là Am Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt lơ lửng, nó hệt như hai mặt trời xoay tròn sau lưng hắn, phát ra cường quang lộng lẫy.
Nội tâm Chu Phàm nổi lên sóng to gió lớn.
Tu vi của hắn ta đã là Nhị Huyền Thần Nguyên, nhưng lại không cách nào nhìn thấy dung mạo Hàn Tuyệt.
Có thể Hàn Tuyệt còn mạnh hơn những đại năng cái thế!
Chu Phàm lập tức nghĩ đến Thánh Nhân.
Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Thánh Nhân cũng không thể nhìn thấu dung mạo của họ.
Hàn Tuyệt mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Không nhận ra ta?”
Chu Phàm cười khổ, trong lòng bị đả kích rất lớn.
Hắn ta cảm thấy mấy ngàn năm nỗ lực của mình lọt vào mắt Hàn Tuyệt lại chỉ là một trò cười.
Nhìn Hàn Tuyệt xem, vẫn luôn bế quan tu luyện, nhưng chênh lệch tu vi của hai người càng lúc càng lớn.
Chu Phàm miễn cưỡng cười nói: “Hàn Tuyệt, ngươi bây giờ thật sự lợi hại, sắp chứng đạo rồi đúng không?”
Hàn Tuyệt cười nói: “Sao vậy được, vẫn còn sớm, ngươi tới tìm ta là vì muốn gia nhập Ẩn Môn của ta sao?”
“Đúng vậy, ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ?”
“Cũng không phải không thể, nhưng mà từ nay về sau ngươi nên bớt ra ngoài mù quáng lăn lộn.”
“Ý của ngươi là ta chỉ luôn mù quáng lăn lộn? Chênh lệch tư chất giữa ta và ngươi quá lớn, ta cũng chỉ có thể liều mạng… Ai!”
Chu Phàm bắt đầu hậm hực.
Thần quang trên người Hàn Tuyệt tăng mạnh, giọng nói cao thâm mạt trắc: “Ngươi đã có thể chất Hỗn Độn, không còn là ngươi trong quá khứ nữa, sao không gia nhập vào Ẩn Môn ta, tị thế tu hành?”
Chu Phàm tiền đồ vô lượng, nếu hắn ta có thể thay đổi suy nghĩ gia nhập Ẩn Môn, về sau nhất định sẽ là một đại chiến lực cho Ẩn Môn.
Nghe vậy, Chu Phàm chìm vào hoảng hốt.
...
Mấy ngày sau, Chu Phàm đi ra khỏi đạo quan của Hàn Tuyệt. Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, trên mặt lộ ra nụ cười sáng sủa đã lâu không thấy.
Hắc Ngục Kê bay qua kêu gào: “Tiểu tử thối, vẫn đi sao?”
Nó vẫn còn nhớ Chu Phàm, hơn tám ngàn năm trước hắn ta đã từng bái phỏng Hàn Tuyệt.
Chu Phàm cũng nhớ Hắc Ngục Kê, cười nói: “Không đi nữa, về sau ta sẽ là đệ tử thứ tám đời thứ hai của Ẩn Môn, ngươi phải tôn trọng ta một chút.”
“Ha ha, ta còn không thèm tôn trọng Triệu Hiên Viên, ngươi dựa vào cái gì?”
“Có tin ta đánh ngươi không!”
“Ngươi có bản lĩnh thì vào trong mô phỏng thí luyện, chờ ngươi đánh đến không còn địch thủ ở Ẩn Môn nữa mới có tư cách đánh với ta.”
“Hừ, ta đang có ý này.”
Chu Phàm kiêu ngạo nói, Hàn Tuyệt đã kéo hắn ta vào trong danh sách mô phỏng thí luyện, hắn ta đang định thử xem sao.
Sau khi tạm biệt Hắc Ngục Kê, Chu Phàm tùy tiện tìm một mảnh đất trống thành lập đạo quan, sau đó bắt đầu vào mô phỏng thí luyện.
Người hắn ta khiêu chiến đầu tiên chính là Hàn Tuyệt!
Trực tiếp bị miểu sát!
Chu Phàm ngây ngẩn cả người.
“Sao có thể!”
Chu Phàm cắn răng, không tin, lại khiêu chiến Hàn Tuyệt một lần nữa.
Sau khi khiêu chiến mấy trăm lần, Chu Phàm tuyệt vọng.
Hắn ta lùi một bước, bắt đầu khiêu chiến những đệ tử khác.
Trước tiên là khiêu chiến Hắc Ngục Kê.
Mẹ nó!
Con cẩu kê này cũng yếu quá rồi?
Dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?
Cứ thế, Chu Phàm trầm mê trong mô phỏng thí luyện, không thể tự kiềm chế.
Bên kia.
Chu Minh Nguyệt tìm thấy Đọa Thiên Thạch, bèn mang nó đi.
“Này này này, ngươi làm gì đấy?” Đọa Thiên Thạch kêu lên.
Chu Minh Nguyệt hừ một tiếng: “Sư tổ kêu ta tới thu ngươi làm đồ đệ, về sau ngươi chính là đệ tử của ta, vi sư tên Chu Minh Nguyệt!”
“Thì ra là vậy, sư tổ của ngươi tên là gì?”
“Hàn Tuyệt, ngươi không thể gọi thẳng đại danh của hắn.”
“Hàn… Tuyệt… Về sau ta tên là Hàn Đọa Thiên!”
“Ồ, cục đá nhà ngươi biết ôm đùi thật đấy, tên này không tồi.”
Chu Minh Nguyệt cười ha hả nói, hắn ta không có ý kiến gì với chuyện này, ngược lại còn rất vừa lòng.