Chương 653: Ẩn Môn cường đại, Nhân Giáo quật khởi (2)
Một ngày nọ.
Hàn Tuyệt đi ra khỏi đạo quan, hắn nhìn thấy Chu Minh Nguyệt.
Sở Thế Nhân, Chu Minh Nguyệt, Lữ Hóa Hư và Hàn Đọa Thiên đang đả tọa bên một con sông nhỏ.
Sở Thế Nhân đang truyền Phật pháp, Chu Minh Nguyệt nghe mà vô cùng mất kiên nhẫn, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhìn thấy Hàn Tuyệt xuất hiện, Chu Minh Nguyệt đứng dậy đầu tiên, kinh hỉ nói: “Sư tổ!”
Nghe vậy, ba người khác cũng dồn dập đứng dậy hành lễ.
Hàn Tuyệt vẫn mang m Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt theo, thần quang chiếu rọi khắp nơi, khiến người ta không thể nhìn thấy dung mạo của hắn.
Hàn Đọa Thiên rất căng thẳng, mỗi lần đối mặt với Hàn Tuyệt, hắn ta lại thấy sợ hãi khó hiểu. Nhưng bình thường hắn ta lại sùng bái Hàn Tuyệt nhất, cảm xúc thế này cực kỳ mâu thuẫn.
Lữ Hóa Hư - Tử Vi Đại Đế chuyển thế - âm thầm chờ mong, chẳng lẽ Hàn Tuyệt muốn thiên vị cho bọn hắn?
Sở Thế Nhân hỏi trước: “Sư tổ, có chuyện gì sao?”
Ánh mắt hắn ta sáng quắc.
Sau năm người Đạo Chí Tôn, Triệu Hiên Viên, Chu Phàm, Khương Dịch, Lệ Dao, hắn ta tự biết thiên phú của mình không kém bất cứ ai, thậm chí hắn ta còn muốn đuổi kịp bọn hắn.
Hàn Tuyệt nói: “Ngồi lâu nên muốn ra ngoài đi dạo, các ngươi theo ta một chút đi.”
Nghe vậy, bốn sư đồ vội vàng gật đầu đồng ý.
Một hàng năm người bắt đầu du tẩu trong núi rừng, Hàn Tuyệt bắt đầu nói về chuyện quá khứ, hắn kể quá trình trưởng thành của mình, từ lúc còn nhỏ ở Ngọc Thanh thánh tông tới tận bây giờ, nhưng không đề cập tới hệ thống.
Hắn toàn nói về việc vặt như trồng loại hoa cỏ nào, nhưng bốn người Sở Thế Nhân đều nghe rất nghiêm túc.
Hàn Tuyệt cũng không phải người nói nhiều, nói những lời này tất nhiên là có thâm ý.
Nói rồi nói, Hàn Tuyệt cũng chìm vào hồi ức.
Phàm nhân hóa thành tiên, nhật nguyệt đổi thay, thương hải tang điền cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Sau khi Hàn Tuyệt nói xong cũng không nói gì nữa, vừa đi vừa đắm chìm trong quá khứ.
Bốn người Sở Thế Nhân cũng chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Rốt cuộc câu chuyện này có ý nghĩa gì?
Nếu ngay cả một việc nhỏ này bọn hắn cũng không hiểu nổi, sao bọn hắn còn mặt mũi nhờ Hàn Tuyệt chỉ điểm cho được?
Cuối cùng, mãi tới khi Hàn Tuyệt tách ra khỏi bọn hắn cũng không chỉ dẫn điều gì, bốn người bắt đầu lén lút thảo luận.
...
Mười năm sau.
Hàn Tuyệt nghĩ chắc yến hội của Thiên tộc đã kết thúc, không khỏi xem thử bưu kiện.
【 Bạn tốt của ngươi Kỷ Tiên Thần bị Chuẩn Thánh tập kích, thân thể bị tru diệt, may mắn có được chí bảo hộ thể 】
【 Đồ đệ của ngươi Đạo Chí Tôn bị bạn tốt của ngươi Khương Độc Cô tập kích, thân bị trọng thương 】
【 Đồ tôn của ngươi Phương Lương bị bạn tốt của ngươi Khương Độc Cô tập kích, thân bị trọng thương 】
【 Bạn tốt của ngươi Cảnh Thiên Công bị bạn tốt của ngươi Khương Độc Cô tập kích, thân bị trọng thương 】
【 Bạn tốt của ngươi Hoàng Tôn Thiên bị bạn tốt của ngươi Khương Độc Cô tập kích, thân bị trọng thương 】
【 Bạn tốt của ngươi Khương Độc Cô bị Chuẩn Thánh thần bí tập kích 】
...
Hàn Tuyệt nhíu mày, sao lại thế này, Khương Độc Cô tập kích yến hội Thiên tộc?
Không phải Khương Độc Cô đã gia nhập vào Thiên tộc rồi sao?
Hàn Tuyệt lập tức hỏi: “Tại sao Khương Độc Cô lại tập kích yến hội Thiên tộc?”
【 Cần khấu trừ hai tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
Sau đó ý thức của Hàn Tuyệt tiến vào trong ảo giác diễn hóa.
Hắn đi vào một cung điện, nhìn độ rộng của không gian này, phỏng chừng đây lại là Đạo Tràng của Thánh Nhân.
Khương Độc Cô quỳ gối trước một quang ảnh.
Quang ảnh mở miệng nói: “Thiên Tổ Thiên tộc quá mức bành trướng, tự cho rằng mình có được sự che chở của Thiên Đạo là có thể muốn làm gì thì làm, Nhân Giáo cũng nên quật khởi. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là giáo chủ Nhân Giáo, truyền bá đạo pháp, giúp Nhân Giáo phát triển. Trước khi Lượng Kiếp tiếp theo đến, Nhân Giáo cần phải trở thành thế lực số một số hai thiên địa.”
“Lần yến hội Thiên tộc này, ngươi đi giáo huấn Kỷ Tiên Thần một chút đi.”
Khương Độc Cô nhíu mày hỏi: “Lượng Kiếp tiếp theo, Nhân Giáo muốn nhập kiếp sao?”
Một Lượng Kiếp vừa mới kết thúc xong, hiện tại nghĩ lại hắn ta còn thấy sợ hãi, không muốn tiếp tục nhập kiếp nữa.
Quang ảnh trả lời: “Nếu ngươi làm tốt có thể chứng đạo thành Thánh trước Lượng Liếp. Nữ Oa đã ngã xuống, vị trí Thánh Nhân đã được Nhân Giáo cầm chắc, chỉ xem biểu hiện của ngươi thế nào thôi.”
Thánh vị!
Trong mắt Khương Độc Cô hiện lên tinh quang.
Tu hành tới tu vi như hắn ta hiện giờ, thứ hắn ta theo đuổi đã không còn là quyền lực nữa, không còn là vật ngoài thân nữa, mà chỉ có Thánh vị!
Hàn Tuyệt đứng bên nghe mà lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Giọng nói này hình như là Lý Mục Nhất.
Lúc trước Hàn Tuyệt đã từng suy tính Thánh Nhân vài lần, nhớ rõ một vài giọng nói của Thánh Nhân.
Quả nhiên Lý Mục Nhất đang đào hố, rõ ràng Thánh vị đang nằm trong tay Nữ Oa nương nương, người một nhà mà hắn ta cũng muốn lừa dối.
Khương Độc Cô hít sâu một hơi, nói: “Được! Ta hiểu rồi!”
Sau đó quang ảnh tiêu tán.
Ảo giác diễn hóa cũng theo đó mà tan vỡ, ý thức của Hàn Tuyệt trở lại với hiện thực.
Trong đoàn người Ẩn Môn cũng chỉ có mỗi Đạo Chí Tôn bị thương, Hàn Tuyệt bấm ngón tay suy tính, biết không có tộc nhân U tộc nào ngã xuống không.
Hắn bắt đầu do dự.
Có nên trả thù Khương Độc Cô không?
Không được!
Cần phải trả thù!
Dù là bạn tốt cũng không được tổn thương đệ tử của ta!
Hàn Tuyệt lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu nguyền rủa Khương Độc Cô.
Sau khi nguyền rủa Khương Độc Cô năm ngày, Hàn Tuyệt tiếp tục nguyền rủa Lý Mục Nhất.
Đều do con cáo già này giở trò quỷ.
Hàn Tuyệt cũng không nguyền rủa nhiều, chỉ cho mỗi người năm ngày cảnh cáo mà thôi.
Trong yến hội Thiên tộc ngư long hỗn tạp, Hàn Tuyệt cũng không sợ bị lộ.
...
Qua khoảng 36 năm, cuối cùng đám người Mộ Dung Khởi cũng trở về, thương thế của Đạo Chí Tôn đã khôi phục.
Ba người tới gặp Hàn Tuyệt.
Mộ Dung Khởi mở lời nói về địa vực Ẩn Môn được phân chia, tổng cộng có ba vùng đất, Bách Nhạc Tiên Xuyên là một trong số đó, một vùng ở Tiên giới còn lớn hơn Diêu giới rất nhiều.