Chương 663: Lý Mục Nhất tới
Từ sau khi Hàn Tuyệt sáng tạo ra Cực Nguyên Đại Đạo, mỗi một người bên trong Ẩn Môn đều nhờ được hắn giảng đạo mà không ngừng đột phá, bao gồm cả những người có tư chất bình thường như Hi Tuyền tiên tử, Thường Nguyệt Nhi.
Dần dà, các đệ tử cũng sắp quên mất gông xiềng tu hành.
Bọn hắn cảm thấy đi theo Hàn Tuyệt tu luyện sẽ không ngừng đi tới ngọn núi cao hơn trong tu hành!
“Ta nhất định sẽ là người đầu tiên trong số các đệ tử Ẩn Môn đạt tới Chuẩn Thánh, sư phụ yên tâm đi, nếu ai muốn ra ngoài, ta sẽ giúp ngài dạy dỗ bọn hắn!” Đạo Chí Tôn ngạo nghễ nói.
Hắc Ngục Kê châm chọc: “Làm như ngươi là đại sư huynh không bằng, chẳng qua là do ngươi sống lâu hơn chúng ta quá nhiều năm thôi mà. Nếu thật sự luận tư chất, chưa chắc ngươi đã mạnh nhất đâu!”
Những người khác liên tục tiếp lời, phần lớn đều đang nói đùa, không khí hòa hảo.
Hàn Tuyệt biến mất ngay tại chỗ, trở lại đạo quan tu luyện.
...
Từ khi Hàn Tuyệt định ra quy củ không đạt tới Chuẩn Thánh không được rời núi, trong Ẩn Môn dấy lên phong trào tu hành.
Mà sinh linh hoạt động ở gần Bách Nhạc Tiên Xuyên cũng càng ngày càng nhiều.
Thậm chí còn xuất hiện tình huống có hung thú muốn xông vào Bách Nhạc Tiên Xuyên, nhưng đều bị pháp trận ngăn lại.
Nhoáng một cái.
Tám mươi năm qua đi.
Một ngày nọ, một bóng người đi tới trước Bách Nhạc Tiên Xuyên, nhìn thấy núi non cao vút chập chùng trước mắt, hắn ta nhíu mày.
Người này rõ ràng là Khương Độc Cô.
“Thật khiến ta không thể nhìn thấu.”
Khương Độc Cô lẩm bẩm tự nói, đột nhiên hắn ta nghĩ đến Đạo Tràng thần bí mình gặp được ở Cửu U Luyện Ngục trong Vô Lượng đại kiếp.
Oanh!
Ngoài Bách Nhạc Tiên Xuyên đột nhiên vang lên một tiếng va chạm khủng bố, đinh tai nhức óc.
Hàn Tuyệt đang tu luyện không khỏi mở mắt, liếc một cái đã nhìn thấy Khương Độc Cô có ý định cưỡng ép xâm nhập vào trong Đạo Tràng.
Tìm chết!
Hàn Tuyệt thầm mắng, hắn kiểm tra đo lường tu vi của Khương Độc Cô.
Chuẩn Thánh cảnh trung kỳ!
Chỉ vậy thôi đã dám tự tiện xông vào Đạo Tràng của hắn?
Hàn Tuyệt thở dài một tiếng, cho dù Khương Độc Cô có đánh đập Đạo Tràng như thế nào cũng chẳng thể xông vào được.
Chỉ là động tĩnh này quá lớn!
Các đệ tử Ẩn Môn dồn dập thả thần niệm ra, xác định được bóng dáng Khương Độc Cô.
“Là hắn…”
Sắc mặt Chu Phàm khẽ thay đổi, lộ ra vẻ phẫn nộ.
Long Hạo cũng giống vậy.
Đúng lúc này, thủ vệ Tư Mã Ý bỗng nhiên lao ra khỏi Đạo Tràng.
Ầm! Ầm! Ầm…
Sau đó bên ngoài Đạo Tràng vang lên từng đợt nổ tung, hết đợt này đến đợt khác, núi sông chấn động, cuồng phong thổi tan biển mây.
Mọi người trong Ẩn Môn lũ lượt đi tới bên rìa trước Đạo Tràng quan sát trận chiến.
Tư Mã Ý chính là bản phục chế của Thạch Độc Đạo, đối chiến với Khương Độc Cô chắc chắn sẽ thành một trận chiến kinh thế.
Khương Độc Cô hoàn toàn bị đè xuống đánh!
Tay trái Tư Mã Ý đặt sau lưng, tay phải dùng pháp lực ngưng tụ thành một bảo tháp, dùng ngón tay điều khiển, bảo tháp điên cuồng trấn áp Khương Độc Cô, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Khương Độc Cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
Bảo tháp không tính là quá lớn, nhưng mỗi lần nó rơi xuống lại khiến mặt đất nứt vỡ, không gian xuất hiện vô số khe đất mà mắt thường cũng thấy được, hệt như những con rết đen vặn vẹo, dữ tợn kinh khủng.
“Thạch Độc Đạo! Sao có thể!”
Hai mắt Khương Độc Cô mở lớn, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Hai tay Tư Mã Ý vung lên, pháp lực đáng sợ bùng nổ như bão táp, nhanh chóng che kín bầu trời, mang bóng tối tới thiên địa.
Sắc mặt Khương Độc Cô biến đổi, lập tức bỏ chạy.
Tư Mã Ý cũng không đuổi cùng giết tận, hắn ta thu tay lại, trở về trong Đạo Tràng.
Đám người Chu Phàm, Long Hạo, Hạo Thiên nhìn mà nghẹn họng trân trối.
Bọn hắn biết thủ vệ Đạo Tràng rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức đó, Khương Độc Cô còn chưa sử dụng chí bảo đã trực tiếp đã bị dọa lui.
Thả cho Khương Độc Cô chạy là vì Hàn Tuyệt muốn cảnh cáo giáo phái khí vận, không có việc gì thì đừng tới tìm hắn gây sự.
Còn về việc bị Thánh Nhân biết chuyện, Hàn Tuyệt không thèm để ý.
Biết thì biết đi!
Có vào được Tiên giới đánh hắn không?
Hàn Tuyệt cười cười, tiếp tục tu luyện.
Đã qua hơn hai ngàn năm kể từ lần đột phá trước, với tốc độ của Hàn Tuyệt, trong năm ngàn năm lại đột phá làn nữa tuyệt đối không phải việc khó.
...
Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Khương Độc Cô quỳ trước Lý Mục Nhất, cả người Lý Mục Nhất lấp lánh ánh sáng, giống như thần linh khai thiên.
“Thật sao?” Lý Mục Nhất trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Khương Độc Cô rất khó coi, nói: “Không sai, thật sự là Thạch Độc Đạo.”
Lý Mục Nhất nói: “Thạch Độc Đạo đang tu luyện trong Đạo Tràng của Nam Cực Thiên Tôn, không có khả năng là hắn.”
Hắn ta bấm ngón tay suy tính, phát hiện mình không thể tính được Đạo Tràng kia.
Không ổn!
Khương Độc Cô trầm giọng nói: “Điều quan trọng là Đạo Tràng kia, ta dùng hết toàn lực cũng không thể phá tan pháp trận của nó, ta có cảm giác… Cảm giác như đó là Đạo Tràng của Thánh Nhân vậy!”
“Không có khả năng!”
Lý Mục Nhất kiên quyết nói.
Khương Độc Cô im lặng.
Lý Mục Nhất cũng rơi vào trầm mặc, mấy phút sau, hắn ta mới nói: “Ta sẽ đích thân đi xem sao.”
Ánh mắt Khương Độc Cô sáng lên, lập tức gật đầu.
Thánh Nhân không thể đích thân tiến vào Tiên giới, nhưng muốn phái Phân Thân hoặc Pháp Tướng đi cũng không phải việc khó.
...
Năm mươi năm sau.
Hàn Tuyệt đang tu luyện trong đạo quan, bỗng nhiên nghe thấy có người giảng đạo, Đạo âm như ẩn như hiện, truyền tới từ phương xa.
Hắn mở to mắt, lập tức kiểm tra đo lường cường địch xung quanh Đạo Tràng.
【 Lý Mục Nhất: Chuẩn Thánh cảnh viên mãn, một trong Tam Thi Thánh Nhân 】
Ồ!
Quả nhiên tới rồi!
Hàn Tuyệt đã sớm đoán được mình sẽ bị Thánh Nhân chú ý, cho nên cũng không hoảng loạn hay kinh hãi.
Hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu tiến hành mô phỏng thí luyện với Lý Mục Nhất.
Hắn trực tiếp dốc toàn lực chiến đấu.
Nguy hiểm thật!
May mà có thể miểu sát!
Dù sao cũng chỉ là phân thân của Thánh Nhân, tu vi Chuẩn Thánh sao có thể địch lại Hàn Tuyệt?
Hàn Tuyệt hoàn toàn yên tâm, bắt đầu chú tâm tu luyện.
Có pháp trận ở đó, cho dù các đệ tử bị mê hoặc cũng không thể xông ra được.