Chương 664: Cổ tộc tập kích, song quyền giết chết (1)
Các đệ tử Ẩn Môn nhanh chóng nghe thấy tiếng Lý Mục Nhất giảng đạo, ồn ào chạy tới hướng đó, đi tới bên cạnh Đạo Tràng.
Lý Mục Nhất giảng đạo trên một sườn núi, gật gù đắc ý, quần áo bình thường, hệt như một thôn phu sơn dã, nhưng trong thời kỳ này đào đâu ra thôn phu.
Bốn phương tám hướng đều có sinh linh Tiên Thiên chạy về phía hắn ta, nối liền không dứt, khung cảnh đồ sộ.
“Tên kia là ai vậy?” Khương Dịch khó chịu nói.
Bọn hắn đã từng nghe Hàn Tuyệt giảng đạo, nên không quá quan tâm với màn giảng đạo của Lý Mục Nhất.
Ánh mắt Đạo Chí Tôn lập loè, nói: “Có cần đối phó với hắn không?”
Nơi này chính là địa bàn của Ẩn Môn!
Mộ Dung Khởi nói: “Đừng nóng vội, nhìn tiếp xem sao, có khả năng có trá, đừng quên Khương Độc Cô khi trước, rất có thể Ẩn Môn chúng ta đã bại lộ rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt những đệ tử khác đều trở nên nghiêm nghị.
Bọn hắn dùng thần niệm quét qua Lý Mục Nhất, hoảng sợ phát hiện mình không thể nhìn thấu Lý Mục Nhất.
Lúc này, bọn hắn không dám nghĩ đến chuyện muốn đi ra ngoài nữa.
Bóng dáng Hạo Thiên xuất hiện trên đỉnh đầu Long Hạo, hắn ta trầm giọng nói: “Phân thân của Thánh Nhân!”
Mọi người kinh hãi.
Dường như Lý Mục Nhất nghe được giọng nói của Hạo Thiên, không khỏi liếc về phía Hạo Thiên.
Hạo Thiên sợ tới mức lập tức lùi về trong cơ thể Long Hạo.
“Thánh Nhân thì đã làm sao, hắn ta cũng không dám tiến vào!” Hắc Ngục Kê khinh thường nói.
Nó tin rằng nếu thực sự có nguy hiểm, chắc chắn Hàn Tuyệt sẽ chạy trốn.
Hiện giờ hắn không chạy trốn, chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ mọi chuyện đều ổn!
Nghe thấy nó nói vậy, ánh mắt những người khác cũng sáng lên.
Lệ Dao nói: “Các tiền bối thủ vệ đều không tới, xem ra môn chủ đã nắm chắc rồi, đối phương giảng đạo vì để lừa chúng ta đi ra ngoài.”
Triệu Hiên Viên cảm khái nói: “Sư phụ thần thông quảng đại, thế mà Đạo Tràng có thể ngăn cản cả Thánh Nhân.”
Những người khác cũng lũ lượt cảm khái, ngươi một lời ta một câu, khiến Lý Mục Nhất ở phía xa giật giật khóe miệng.
Lý Mục Nhất làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục giảng đạo.
Rất nhanh, các đệ tử đều trở về tu luyện.
Từng năm trôi qua.
Sinh linh Tiên Thiên bên ngoài Bách Nhạc Tiên Xuyên càng ngày càng nhiều, liếc mắt nhìn lại, khắp núi khắp đồi đều là đủ loại chim bay cá nhảy.
Trăm năm sau, sinh linh Tiên Thiên ở đây đã vượt qua mười vạn, vẫn còn tăng lên từng ngày.
Xem tư thế này, có vẻ Lý Mục Nhất định cắm rễ ở đây đến khi Đạo Tràng mở ra?
Hàn Tuyệt không nhịn được phải truyền âm cho hắn ta, nói: “Tiền bối có ý gì?”
Lý Mục Nhất hồi âm cười nói: “Tiểu hữu thật lợi hại, sao không mời ta vào Đạo Tràng nói chuyện?”
“Ta sợ chết.”
“Chắc ngươi đã đoán được thân phận của ta, ta sẽ không động thủ với ngươi, trước kia ta từng báo mộng cho ngươi, nhưng ngươi ở trong Hắc Ám Cấm Khu nên không nhận được.”
“Vậy ngài có chuyện gì?”
“Ngươi muốn Thánh vị không?”
Tên này hay nhỉ!
Kịch bản của Thánh Nhân chỉ có mỗi một câu này thôi sao?
Hàn Tuyệt nói: “Cầu Tây Lai Thánh Nhân đã hứa hẹn đưa Thánh vị cho ta rồi, chẳng lẽ có hai Thánh vị?”
Lý Mục Nhất động dung, nói: “Hắn làm gì có Thánh vị, ngươi đừng để bị lừa.”
“Đúng không? Vậy ta phải hỏi lão nhân gia hắn một chút mới được.”
Hàn Tuyệt dùng giọng điệu nghi ngờ trả lời.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, rõ ràng là Cầu Tây Lai.
Thế mà lão lừa trọc này lại nhìn trộm bọn hắn!
Dường như Lý Mục Nhất cũng nghe thấy, hắn ta chậm rãi đứng dậy, hóa thành một tia sáng xông thẳng lên trời.
Hàn Tuyệt không để ý, vừa lúc cho Cầu Tây Lai và Lý Mục Nhất ngáng chân nhau, như vậy sẽ bớt tới quấy rầy hắn.
Sau khi Lý Mục Nhất rời đi, Hàn Tuyệt vốn tưởng Cầu Tây Lai sẽ tới tìm hắn, nhưng không hề.
Hàn Tuyệt có thể cảm nhận được quan hệ giữa hắn và Cầu Tây Lai bắt đầu trở nên vi diệu.
Nếu về sau Cầu Tây Lai không yêu cầu đệ tử hắn gia nhập Phật Môn nữa, chứng tỏ quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn tan biến, hắn phải cẩn thận tránh bị Cầu Tây Lai tính kế.
Thánh Nhân thiên nhân thiên diện, tuy có Đạo Tràng che chở, nhưng Hàn Tuyệt vẫn phải cẩn thận.
Tuy Lý Mục Nhất đã rời đi nhưng những sinh linh Tiên Thiên bên ngoài Bách Nhạc Tiên Xuyên lại chưa rời đi ngay, dường như chúng nó muốn ở lại.
Không chỉ có vậy, số lượng sinh linh Tiên Thiên còn đang không ngừng tăng lên.
Tám mươi năm sau.
Chu Minh Nguyệt tiến đến bái phỏng Hàn Tuyệt, đi theo hắn ta còn có Hàn Đọa Thiên.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đọa Thiên tới đạo quan của Hàn Tuyệt.
Hai sư đồ quỳ xuống trước mặt Hàn Tuyệt, có vẻ rất căng thẳng.
Hàn Tuyệt không mở lời hỏi trước, mà chờ bọn hắn chủ động mở miệng.
Chu Minh Nguyệt thật cẩn thận hỏi: “Sư tổ, những sinh linh Tiên Thiên bên ngoài kia nên xử lý như thế nào?”
Hàn Tuyệt hỏi ngược lại: “Các ngươi muốn thu nhận bọn nó?”
Hàn Đọa Thiên ngẩng đầu nói: “Bách Nhạc Tiên Xuyên lớn như vậy, nếu những sinh linh Tiên Thiên đó đã không muốn rời đi sao không thu nhận bọn nó luôn? Ta nghe những trưởng bối khác nói chỉ cần sinh linh Tiên Thiên có thể sống sót, về sau chúng sẽ trở thành đại năng trong thiên địa.”
Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm vào Hàn Đọa Thiên, làm Hàn Đọa Thiên sợ tới mức vội vàng cúi đầu.
Tuy có thần quang của m Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt che đi khuôn mặt, nhưng ánh mắt cực độ áp bách của Hàn Tuyệt lại khiến Hàn Đọa Thiên như rơi vào hầm băng.
Đột nhiên Hàn Tuyệt nhận ra dã tâm của Hàn Đọa Thiên quá lớn.
Loại dã tâm này vừa sinh ra đã có rồi.
Cũng không biết có phải chuyện tốt hay không.
Dường như Chu Minh Nguyệt nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: “Sư tổ, ngài yên tâm đi, Đọa Thiên chỉ thu nhận chứ tuyệt đối không dẫn dắt những sinh linh Tiên Thiên đó ra ngoài gây sự.”
Hàn Đọa Thiên cũng bảo đảm theo: “Đúng vậy, sư tổ, ta chỉ muốn suy xét cho Ẩn Môn thôi, Ẩn Môn tuy mạnh nhưng phần lớn mọi người đều vội vàng bế quan tu luyện, trong môn thiếu người quản lý sinh linh của Bách Nhạc Tiên Xuyên, ta có bối phận thấp nhất, có thể giúp đỡ làm những việc này.”
Hàn Tuyệt cũng không nghi ngờ lòng trung thành của Hàn Đọa Thiên, nhiều năm trôi qua, độ hảo cảm của Hàn Đọa Thiên đối với hắn đã đạt tới lục tinh.