Chương 665: Cổ tộc tập kích, hai quyền giết chết (2)
Chu Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Hàn Đọa Thiên, mắng: “Ngươi nói cái gì đó!”
Hàn Đọa Thiên oan ức, không dám cãi lại.
Chu Minh Nguyệt sợ hãi, lời này sao nghe giống như muốn tranh quyền vậy?
Tuy Hàn Tuyệt đối xử với đệ tử rất tốt, nhưng các đệ tử cũng không hoài nghi cách quản lý của Hàn Tuyệt, nếu Hàn Tuyệt thật sự cảm thấy nguy hiểm chắc chắn hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hàn Tuyệt kiểm tra đo lường sinh linh xung quanh Đạo Tràng một lúc, không phát hiện ra bóng dáng Lý Mục Nhất, hắn trực tiếp dùng thần niệm dịch chuyển mấy chục vạn sinh linh Tiên Thiên bên ngoài Đạo Tràng vào trong Bách Nhạc Tiên Xuyên.
“Đi đi, chúng nó vào rồi.”
Hàn Tuyệt nói xong bèn nhắm mắt lại.
Chu Minh Nguyệt và Hàn Đọa Thiên mừng rỡ, vội vàng bái tạ sau đó rời đi.
Nhóm sinh linh Tiên Thiên mới vừa tiến vào Bách Nhạc Tiên Xuyên đều rất bất an, khiến cho cả Bách Nhạc Tiên Xuyên ồn ã hẳn lên, nhưng không bao lâu sau chúng đã yên lặng trở lại.
Đạo Chí Tôn ra tay!
Đối với những sinh linh Tiên Thiên kia, Hàn Tuyệt cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Nếu một vạn tộc nhân U tộc đều có thể tu luyện đến Chuẩn Thánh cảnh, vậy các sinh linh Tiên Thiên sẽ không có ý nghĩa tồn tại quá lớn.
Nhưng có một điều!
Đã vào Bách Nhạc Tiên Xuyên rồi thì đừng hòng rời đi!
Trừ khi tu luyện đến Chuẩn Thánh cảnh!
...
Trải qua hơn ngàn năm phát triển, hơn nữa giáo phái khí vận đang đi giảng đạo khắp nơi, sinh linh Tiên Thiên càng ngày càng nhiều.
Bất luận là sinh linh Tiên Thiên hay là hung thú, đều thích chạy tới nơi có linh khí nồng đậm.
Bởi vì ở Bách Nhạc Tiên Xuyên có Đạo Tràng nên linh khí xung quanh liên tục tăng lên, dẫn đến càng ngày càng nhiều sinh linh Tiên Thiên tìm tới.
Năm tháng trôi qua như thoi đưa, lại thêm một ngàn năm qua đi.
Đồ Linh Nhi bước vào Thần Cảnh, Ngộ Đạo Kiếm, Sở Thế Nhân, Mộ Dung Khởi cũng bắt đầu đột phá Thần Cảnh.
Triệu Hiên Viên cũng ngày càng tới gần Đại La chi cảnh hơn.
Số lượng sinh linh Tiên Thiên có thể hóa hình trong Bách Nhạc Tiên Xuyên đã vượt qua một ngàn, dưới sự quản lý của Hàn Đọa Thiên, giai cấp bắt đầu xuất hiện, từng bước quản lý, cấp bậc rõ ràng.
Một ngày nọ.
Bên ngoài Bách Nhạc Tiên Xuyên nghênh đón một lượng lớn sinh linh Tiên Thiên có tổ chức, mênh mông cuồn cuộn, khiến mặt đất cũng phải rung lên rầm rập.
Cuối đường chân trời xuất hiện một người khổng lồ uy vũ, ở trước mặt hắn ta, những sinh linh Tiên Thiên to lớn kia chỉ giống như những viên đá nhỏ, hắn ta cao hơn bất cứ ngọn núi nào trong Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Hắn ta chính là tộc trưởng Cổ tộc Cổ Trọc m!
Vô số năm qua đi, Cổ tộc của Cổ Trọc m đã thu nhận vô vàn sinh linh Tiên Thiên, trải rộng tất cả mọi nơi.
Gần đây Cổ Trọc m nghe thủ hạ nói ở vùng này có rất nhiều sinh linh Tiên Thiên, bèn dẫn theo các thuộc hạ của mình chuẩn bị mở rộng Cổ tộc.
Ánh mắt Cổ Trọc m dừng lại trên Bách Nhạc Tiên Xuyên, những sinh linh Tiên Thiên gần đó như bị một lực lượng vô hình ngăn cách, không thể tiến thêm nửa bước, thậm chí còn có không ít sinh linh dán sát lên trên pháp trận, chỉ thấy nửa cơ thể chúng lơ lửng trên không trung, cực kỳ quỷ dị.
Cổ Trọc m đột nhiên thả người nhảy lên, đưa tới một trận gió mạnh kinh khủng, một số sinh linh Tiên Thiên nhỏ yếu trực tiếp bị hất văng ra ngoài.
Ầm!
Cổ Trọc m va vào pháp trận của Đạo Tràng, bị mạnh mẽ chặn lại.
Mái tóc dài của hắn ta bay loạn, hệt như có hung thú đang bám trên người, hắn ta bắt đầu nắm chặt hai tay nện mạnh lên trận pháp, đáng tiếc căn bản không phá nổi.
Các đệ tử Ẩn Môn lũ lượt đi ra khỏi chỗ ở của mình, nhìn về phía bóng người khổng lồ đứng sừng sững giữa trời cao, bọn hắn nhìn nhau.
Lại là ai nữa?
Các sinh linh Tiên Thiên bên trong Bách Nhạc Tiên Xuyên đều bị dọa sợ, vẻ mặt căng thẳng.
Hạo Thiên chui ra từ trong cơ thể của Long Hạo, nói: “Cổ Trọc m, không ngờ hắn ta lại tới đây, có lẽ là do xung quanh Bách Nhạc Tiên Xuyên có quá nhiều sinh linh Tiên Thiên, đã thu hút hắn ta.”
Giọng điệu của hắn ta tràn ngập ý chế giễu, hắn ta cảm thấy Cổ Trọc m đang tìm đường chết.
Những người khác cũng không đặt Cổ Trọc m vào trong mắt.
Chỉ có nhóm sinh linh Tiên Thiên dưới trướng Hàn Đọa Thiên là căng thẳng vô cùng.
Thoạt nhìn Cổ Trọc m thật sự quá mạnh, chỉ riêng thân hình của hắn ta đã đủ để khiến bọn nó tuyệt vọng.
“Hoảng hốt cái gì! Trong mắt Ẩn Môn của chúng ta, người này vốn chẳng là cái thá gì, chỉ là đại năng Ẩn Môn đang bận rộn tu luyện, chưa xuất hiện mà thôi!”
Hàn Đọa Thiên mắng, nhìn đám thủ hạ của mình run lẩy rẩy, hắn ta lại giận sôi máu.
So sánh với U tộc, đám này kém quá xa.
Đó là một vạn đại năng Tiên Đế!
Đúng lúc này!
Ầm!
Một luồng kiếm khí bỗng nhiên bắn ra từ trong Bách Nhạc Tiên Xuyên, xuyên qua trận pháp, trực tiếp bắn thủng đầu Cổ Trọc m. Máu tươi vẩy ra, rơi xuống như mưa.
Cổ Trọc m không đầu sợ tới mức vội vàng nhảy ra, rời xa Đạo Tràng.
“Sao có thể!”
Cổ Trọc m bị dọa sợ, dù cho là Chuẩn Thánh cảnh viên mãn cũng không có khả năng trực tiếp bắn thủng thân thể hắn ta!
Đối phương là ai?
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ngay trong hư không trước mặt hắn ta.
Thần quang chói mắt khiến hắn ta phải híp mắt lại, bản năng vung chưởng đánh tới, tránh cho đối phương tập kích bất ngờ.
Người tới chính là Hàn Tuyệt.
Thiên Cương Ma Thần Pháp Tướng ngưng tụ ra trên đỉnh đầu Hàn Tuyệt, một quyền đánh tới!
Song quyền giao nhau!
Cổ Trọc m trực tiếp bị chấn cho nổ tung, thân thể hóa thành bột phấn vương vãi khắp không trung, thần hồn thì sợ tới mức bỏ chạy.
Thiên Cương Ma Thần lại lần nữa vung quyền.
Thần hồn của Cổ Trọc m trực tiếp bị tiêu diệt!
Gần như chỉ trong nháy mắt, Hàn Tuyệt lại biến mất, một lần nữa trở về trong đạo quan.
Thiên địa yên tĩnh.
Tất cả sinh linh Tiên Thiên bên ngoài Bách Nhạc Tiên Xuyên đều há hốc mồm, khó tin nhìn lên trời cao, mưa máu vẫn còn đang chậm rãi rơi xuống.
【 Cổ Trọc m nảy sinh thù hận với ngươi, trước mắt độ thù hận là ngũ tinh 】
Hàn Tuyệt nhìn hàng chữ nhảy ra trước mắt, không khỏi nhíu mày.
Thế mà vẫn chưa chết hẳn!
Xem ra thằng nhãi này có giấu thần hồn ở chỗ khác.