Chương 667: Bàn tay quỷ dị, hai vạn tuổi
Trong lòng hắn ta cực kỳ cảm kích Hàn Tuyệt, hắn ta hiểu rõ Hàn Tuyệt đang muốn hắn ta khống chế Kỳ Lân tộc, tăng thêm quyền lực của hắn ta trong Ẩn Môn.
Đương nhiên, hắn ta tuyệt đối không thể quên chủ nhân chân chính của Kỳ Lân tộc là Hàn Tuyệt!
...
Tiên giới, hải ngoại.
Nghiệp lực Lượng Kiếp vẫn còn sót lại, nó giống như sương đen lượn lờ trên mặt biển.
Trên một hòn đảo giữa biển.
Cảnh Thiên Công và Hoàng Tôn Thiên đứng trên đỉnh núi, nhìn ra phía xa.
“Ngươi cũng biết Hàn Tuyệt?” Cảnh Thiên Công giả như tùy ý hỏi.
Hoàng Tôn Thiên ngẫm nghĩ, nói: “Có chút quen tai, ta nghĩ lại đã, người tên Hàn Tuyệt mà ta từng gặp qua đời này không dưới mười, ấn tượng sâu nhất hẳn là Hàn Tuyệt ở Đông Long Vực, cùng với Hàn Tuyệt ở Phàm giới.”
“Hả? Nói nghe xem.”
“Hàn Tuyệt ở Đông Long Vực là một tu sĩ lánh đời, không môn không phái, cũng không biết có còn sống hay không. Hàn Tuyệt ở Phàm giới là một tu sĩ khổ tu ta gặp được khi còn là phàm nhân, ta đã từng ngã nhào trong tay hắn.”
Hoàng Tôn Thiên nhớ lại chuyện cũ, lắc đầu bật cười.
Cảnh Thiên Công hỏi: “Ngươi có quan hệ như thế nào với vị Hàn Tuyệt ở Phàm giới kia? Là kẻ địch sao?”
Hoàng Tôn Thiên nói: “Đúng là đã từng có thù hận, nhưng tiên phàm khác biệt, chuyện xưa như mây khói, không đáng nhắc tới.”
Hắn ta kinh ngạc hỏi: “Giáo chủ, sao đột nhiên ngài lại hỏi về hắn? Chẳng lẽ ngài đã gặp hắn? Không thể nào, Lượng Kiếp trôi qua mà hắn vẫn còn sống sao?”
Cảnh Thiên Công nhìn chằm chằm vào Hoàng Tôn Thiên, cười nói: “Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, gần đây Tiên giới có một đại năng xuất hiện, tên là Hàn Tuyệt.”
“A? Nói chi tiết xem?” Hoàng Tôn Thiên làm bộ tò mò hỏi.
Cảnh Thiên Công nói chuyện của Ẩn Môn ra.
Hoàng Tôn Thiên cảm khái: “Không ngờ chủ nhân của Ẩn Môn cũng tên Hàn Tuyệt, khoan đã, chẳng lẽ người đó chính là Hàn Tuyệt ở Phàm giới kia?”
Hắn ta bắt đầu bấm ngón tay suy tính, nhíu mày nói: “Tính không ra, không hổ là đại năng.”
…
Đã một ngàn năm trôi qua kể từ khi Cảnh Thiên Công rời đi.
Ngoài tu luyện, Hàn Tuyệt vừa nguyền rủa Mệnh Cơ Thánh Nhân vừa xem bưu kiện.
Phần lớn nội dung bưu kiện vẫn là đủ loại cơ duyên, khiến hắn nhìn mà nhàm chán.
Đã lâu không nhìn thấy một hàng dài bưu kiện "bị tập kích", Hàn Tuyệt có chút không quen.
Xem ra trong một thời rất dài tới Tiên giới sẽ được yên bình.
Hàn Tuyệt cảm thấy như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể cho bọn hắn có thời gian phát triển.
Tu vi của các đệ tử Ẩn Môn đang liên tục tăng lên, không có người nào trì trệ không tiến, phải nói rằng Cực Nguyên Đại Đạo thật sự quá tuyệt vời, các đệ tử đều có thể cảm ngộ được nó.
Hàn Tuyệt nhận ra rằng để đạt tới cấp bậc Đại Đạo, tư chất cũng không quá quan trọng, điều quan trọng hơn cả là độ phù hợp và lĩnh ngộ.
Một ngày nọ.
Ngộ Đạo Kiếm tới bái phỏng Hàn Tuyệt.
Nàng đã đạt tới Cửu Chuyển Tiên Đế, chỉ cách Thần Cảnh có một bước, nàng hi vọng Hàn Tuyệt có thể hỗ trợ nàng một chút.
Hàn Tuyệt bắt đầu giảng đạo riêng cho nàng, tập trung giảng về Thần Cảnh.
Hai mươi năm sau, Ngộ Đạo Kiếm lĩnh ngộ xong bèn rời đi.
139 năm sau, Ngộ Đạo Kiếm thành công đột phá lên Nhất Huyền Thần Nguyên.
Số đệ tử đạt tới Thần Cảnh ở Ẩn Môn càng ngày càng nhiều.
Toàn bộ Ẩn Môn đang trong trạng thái thịnh vượng phồn vinh.
Nhóm sinh linh Tiên Thiên ở tầng chót cũng bắt đầu chú tâm tu luyện, số lượng sinh linh Tiên Thiên xung quanh Bách Nhạc Tiên Xuyên vẫn tiếp tục tăng lên, nhưng từ sau khi Cổ Trọc m vấp ngã ở đây xong không còn kẻ nào muốn cưỡng ép xông vào nữa.
Ầm ầm ầm!
Ở gần Bách Nhạc Tiên Xuyên, mặt đất lay động khiến vô số sinh linh Tiên Thiên và hung thú hoảng sợ chạy trốn.
Chỉ thấy từng ngón tay khổng lồ vươn lên từ dưới mặt đất, rất nhanh, cả bàn tay đã hoàn toàn ngoi lên khỏi mặt đất, còn cao lớn hơn cả một ngọn núi, các đầu ngón tay cao vút tận tầng mây.
Trên bàn tay này trải rộng vết máu, chằng chịt vô cùng, khiến người ta nhìn mà thấy rợn người, ngón tay trông cực kỳ cứng ngắc.
Dưới tàng Phù Tang Thụ, Khương Dịch nhìn về phía bàn tay ở đằng xa, không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Hình như ta đã nhìn thấy cái tay kia ở đâu rồi.”
Hắc Ngục Kê bình tĩnh nói: “Không phải mấy ngàn năm trước có một đống tàn thi rơi từ trên trời xuống sao, phỏng chừng là do một vị đại năng nào đó tính kế, chỉ cần không xuất hiện trong Bách Nhạc Tiên Xuyên, chúng ta không cần lo lắng.”
Khương Dịch liếc về phía nó, giả vờ cao lãnh cái cọng lông.
Các sinh linh trong Bách Nhạc Tiên Xuyên đều bàn luận về bàn tay kia.
Trong đạo quan.
Vẻ mặt Hàn Tuyệt trở nên cổ quái.
Bàn tay này…
Tay của Tổ Đồ!
Khí tức giống y hệt, nhưng tà ác hơn!
Chẳng lẽ sau khi Tổ Đồ ngã xuống, thân thể của hắn ta bị Thánh Nhân thu lại?
Tổ Đồ chính là người mạnh nhất trong Lượng Kiếp trước đó, nhưng vì Hàn Tuyệt mà chết, hiện giờ bàn tay này xuất hiện ở gần Đạo Tràng, Hàn Tuyệt bỗng cảm thấy có chút căng thẳng.
“Ta muốn biết tại sao bàn tay này xuất hiện ở gần Đạo Tràng?”
Hàn Tuyệt im lặng nghĩ.
【 Cần khấu trừ hai tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
【 Do Tiêu Đại Đế làm 】
Hàn Tuyệt nhíu mày, quả nhiên là hắn ta.
Tiêu Đại Đế chính là người đã rải đống tay chân cụt xuống Tiên giới lúc trước.
Người này là một trong số những thuỷ tổ của Ma tộc, sau lưng có Ma Tổ chống đỡ, dã tâm bừng bừng.
Tiêu Đại Đế chú ý tới Hàn Tuyệt, có lẽ là vì cái chạm mắt của cả hai lúc đó.
Hàn Tuyệt có dự cảm, chắc chắn Ma Tộc sẽ quật khởi, ngóc đầu trở lại trong Vô Lượng đại kiếp tiếp theo.
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, quyết định cứ làm như không thấy trước.
Vừa lúc nhờ cái tay kia xua đuổi bớt sinh linh xung quanh đi, cho Bách Nhạc Tiên Xuyên lại được yên lặng.
Cho dù Tiêu Đại Đế có đích thân đến cũng không thể phá vỡ phòng ngự của Đạo Tràng.
Bàn tay của Tổ Đồ đã hấp thu vô số nghiệp lực, oán niệm, phát ra khí tức ách vận khiến các sinh linh cảm thấy bất an.
Chưa được mấy năm đã có sinh linh không chịu nổi, trốn khỏi nơi đây.
Việc này phù hợp với tâm ý của Hàn Tuyệt.